Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ngọn lửa lẳng lặng thiêu đốt, nhánh cây ném dưới mặt đất hắt lên hình thù kỳ dị vặn vẹo.
Trên mặt đất nằm không ít thi thể Ngân Lang, Phú Dục và A Đại sắc mặt trắng bệch đứng ở bên cạnh.
Bị hù dọa.
Ngân Lang?
Không!
Không phải!
Bọn họ bị Sơ Tranh dọa sợ.
Nhiều Ngân Lang như vậy, mà một mình cô giải quyết hết.
Chuyện này nếu như nói ra, ai mà tin?
Phú Dục thận trọng đánh giá cô nương đứng trong đống thi thể.
Ánh sáng chớp tắt xen lẫn trên người cô, trên thân không có nửa phần nhân khí, con ngươi trong suốt đen như mực đậm, phản chiếu ngọn lửa nhảy vọt, nhưng mà đáy mắt cô, chỉ có hàn băng.
Cô đứng ở nơi đó, chính là chúa tể.
Mũi chân Sơ Tranh hơi đổi, giẫm lên lá rụng trên mặt đất, vang lên tiếng sàn sạt nhẹ nhàng.
Làn váy nhẹ chuyển trong không khí tạo thành một đường cong nhỏ xíu, như đóa hoa nở rộ trong bóng đêm.
Cô nương chắp tay đi vào trong bóng tối.
"Phú Dục công tử..." A Đại gọi Phú Dục một tiếng.
Phú Dục nuốt một ngụm nước bọt: "Đi đi đi."
Hai người đỡ lẫn nhau, đuổi theo Sơ Tranh đi vào trong bóng tối.
...
"Tiểu thư, vừa rồi có phải không quá tử tế không." Nam nhân trung niên nhìn về phía bóng tối một chút, giữa hai đầu lông mày có chút sầu lo.
Nữ tử bên cạnh khẽ xì một tiếng: "Có cái gì mà tử tế với không tử tế, nếu vừa rồi không để bọn họ ngăn cản, chúng ta có thể chạy à?"
"Thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/790724/chuong-631.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.