Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Soạt...
Trên lễ phục màu trắng của Phương Lý, nhiễm lên màu sắc của đồ uống, mang theo hương vị ngọt ngào của cam sành phiêu tán.
Kẻ đầu têu đang từ từ buông ly nước xuống: "Ngại quá, trượt tay."
"Phong Vọng!!"
Phương Lý tức đến mức nổi giận gầm lên một tiếng.
Giọng nói hơi lớn.
Lúc đầu tân khách không chú ý đến bên này, lúc này đều nhìn lại.
Phương Lý quay đầu nhìn một chút, phát hiện tầm mắt mọi người, lập tức có chút quẫn bách.
Nhưng mà chờ lúc hắn quay đầu lại, thì ở chỗ cũ làm gì có bóng dáng của Phong Vọng nữa, chỉ có một cánh cửa bên cạnh, chậm rãi khép lại.
Phương Lý: "..." Phong Vọng tên khốn kiếp này!
Bọn họ đứng trong góc khuất, có lẽ không ai trông thấy Phong Vọng tạt đồ uống lên người hắn.
Phương Lý chật vật rời sân.
Phong Vọng cũng nghĩ không thông, lần nào Phương Lý ngoi đầu lên cũng ăn thiệt, vậy mà không biết vì sao cứ thích nhảy ra trước mặt mình.
Cũng không thể là thích mình chứ?
A...
Phong Vọng bị ý nghĩ này dọa đến nổi đầy da gà.
Leng keng ——
Âm thanh nhắc nhở của Wechat, vang lên trên hành lang rõ ràng đột ngột.
Phong Vọng dựa vào tường, lấy điện thoại di động ra.
[ Sơ Tranh: Ra ngoài. ]
Ánh sáng của màn hình điện thoại, hắt vào trên mặt người đàn ông, phác họa ra hình dáng như huyễn như họa của hắn, đẹp đến mức vô cùng không chân thực.
Đầu ngón tay thon dài trắng nõn, đặt ở bên mép điện thoại, thật lâu sau mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/790697/chuong-604.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.