Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh dựa vào ghế ngồi, hai chân bắt chéo, tư thế ngồi đoan trang quý khí.
Tay trái cô đặt lên cổ tay phải, đầu ngón tay cọ lên cổ tay trắng nõn, lạnh như băng nói: "Anh không sợ kim chủ của anh ghen?"
Phong Vọng ngồi hơi xa, nhưng vẫn là tư thế ngồi như không có xương cốt, cả người đều giống như đang hoá lỏng vậy.
Mũ áo trượt xuống một nửa, lộ ra mái tóc rối bời của hắn.
Ánh mắt Sơ Tranh liếc qua rơi vào trên tóc hắn.
Cái này nhìn qua...
Có chút mềm.
Ngón tay cọ lên cổ tay của Sơ Tranh nhịn không được gãi gãi.
Muốn sờ.
Thử xem xúc cảm có được không...
"Tiểu sư muội, cô đang ghen phải không?" Ánh mắt Phong Vọng rơi ở phía trước, hừ nhẹ một tiếng: "Những cô gái như các cô chính là nông cạn, chỉ biết nhìn mặt."
Sơ Tranh lạnh lùng hỏi: "Anh trừ mặt ra thì còn cái gì?"
Phong Vọng: "..."
Nói trúng tim đen.
...
Sơ Tranh thật sự ném Phong Vọng lại giữa đường.
Cô là một người tốt nói lời giữ lời.
【...】 Ha ha, loại chuyện phát rồ như thế, cũng chỉ có cô làm được.
Sơ Tranh bảo Lương Tịch đưa mình đến chỗ Lan Linh.
Lan Linh có phòng làm việc của mình, còn có một đoàn đội.
"Sao cô lại qua đây?"
Lan Linh có chút kỳ quái.
Nhưng rất nhanh liền nhảy vào chủ đề chính: "Vừa vặn, chỗ tôi có hai kịch bản, cô cầm về xem đi."
Lan Linh lấy từ trong ngăn kéo ra hai cuốn kịch bản, đưa cho Sơ Tranh.
"Cũng không tệ, tôi đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/790687/chuong-594.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.