Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh không để ý tới hắn hồ ngôn loạn ngữ: "Trợ lý của anh đâu?"
"Không có trợ lý." Phong Vọng đột nhiên thở hồng hộc hừ một tiếng.
Người như Phong Vọng, mà Lan Linh không phân trợ lý cho hắn à?
Sơ Tranh hoàn toàn không tin.
Sơ Tranh móc điện thoại ra.
"Cô gọi điện thoại cho ai?" Phong Vọng thấy động tác của cô, lập tức lên tiếng: "Không cho phép gọi điện thoại cho Lan Linh."
Sơ Tranh dừng lại, ánh mắt lãnh đạm quét về phía hắn: "Số điện thoại của trợ lý anh?"
"Sao tôi lại đi nhớ số điện thoại của một trợ lý chứ." Phong Vọng bĩu môi, thập phần kiêu căng: "Cô đi đi, tôi không cần ai ở cùng."
Sơ Tranh: "..."
Ta ngược lại rất muốn đi.
Nhưng Vương bát đản không cho phép.
Ngày hôm nay cũng đang cố gắng làm một người tốt.
Sơ Tranh kéo cái ghế bên cạnh ra ngồi xuống.
Phong Vọng ghé mắt nhìn qua: "Sao còn không đi? Cô ở lại thì tôi cũng không nhìn cô thêm một chút đâu, cô đừng có mà ngấp nghé mỹ mạo của tôi!"
Bệnh tâm thần à!
Anh có mỹ mạo tôi không có chắc?!
Tôi so với anh... được rồi, không đẹp mắt bằng.
Đáy lòng Sơ Tranh trợn mắt trừng một cái, quyết định không để ý tới hắn, tự mình lướt điện thoại.
Sơ Tranh không để ý tới hắn, Phong Vọng cũng không làm ra được gợn sóng gì nữa.
Phong Vọng không mang điện thoại theo, chỉ có thể trừng mắt nhìn Sơ Tranh —— lướt điện thoại của cô.
Cho dù là hơn nửa đêm, nhiệt độ của chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/790683/chuong-590.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.