Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Có lẽ là bởi vì chuyện của hoàng hậu và Vĩnh Yên hầu, giải quyết không tệ. Tăng thêm Vệ quốc và Tấn quốc đánh nhau, Liên Quỳnh không có dấu hiệu hắc hóa.
Ngược lại là Sơ Tranh nghe nói Liên Quỳnh muốn đi biên quan đánh trận.
Liên Quỳnh trở về, Sơ Tranh đã đợi trong phòng.
"Chàng muốn đi biên quan?"
"Luyến tiếc ta à?" Liên Quỳnh cười ôm lấy cô, Trần Phi phía sau chuẩn bị vào cùng, thức thời lui ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
Giữa ban ngày mà điện hạ cũng không thèm chú ý một chút!
Để người ngoài nhìn thấy, truyền ra ngoài thì làm sao bây giờ!
"Chàng đi biên quan làm gì?"
Liên Quỳnh vô tội cọ cọ cô: "Đám lão già kia điểm danh bắt ta đi."
"Chàng có thể từ chối."
Liên Quỳnh ở bên tai cô cười, cánh môi ngậm lấy vành tai cô, nhẹ nhàng liếm cắn, hơi thở mập mờ phả vào vành tai cô: "Nhưng ta thích chiến trường."
Không đợi Sơ Tranh nói chuyện, Liên Quỳnh tiếp tục nói: "Ta dẫn nàng đi có được không?"
Sơ Tranh: "..."
Vì cái gì mà sau khi bốc lên chiến tranh của Tấn quốc và Vệ quốc, ta lại muốn chạy đến chiến trường chứ?
Ta bị ngu sao?!
"Ta không đi." Sơ Tranh ngay thẳng từ chối.
"Vậy ta chỉ có thể đi một mình." Mặt mũi Liên Quỳnh tràn đầy thất vọng: "Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, cũng không biết có thể trở về hay không..."
Trong đầu Sơ Tranh lại bắt đầu bay bay mấy chữ to "treo = kéo ngược lại".
Sơ • ngu xuẩn • Tranh "Đi!"
Liên Quỳnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/790631/chuong-538.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.