Chương trước
Chương sau
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ 
"Cho nên, là thân vương Carlo giả tạo mật chỉ??"
Không biết là ai nói một câu.
"Còn muốn giết ta." Sơ Tranh bổ sung thêm một tội trạng.
Thân thể Hạ Từ run rẩy một chút.
Đáy lòng hoảng loạn đến không được.
Cô ta không nghĩ tới, một cái huyết ấn cũng sẽ phân chia đến như thế.
Rõ ràng mình ở bên cạnh cô nhiều năm như vậy, cô không nói gì với mình hết, sao lại thế được?
Có phải là cô bịa loạn ra không?
Thân vương Bruno chủ động nói rõ toàn bộ sự kiện cho mọi người nghe một lần.
Hạ Từ và Carlo vốn định trực tiếp giết chết nguyên chủ, bọn họ hạ độc trước, là một loại thuốc chuyên môn đối phó với Huyết tộc, có thể làm cho Huyết tộc trong thời gian ngắn, không có cách nào vận dụng năng lực.
Không biết có phải là dược hiệu không đủ hay không, mà kế hoạch không thể tiến hành như bọn họ dự tính.
Nhưng mà nguyên chủ bị thương mất tích.
Carlo và Hạ Từ dựa theo kế hoạch đã định, lấy ra mật chỉ.
...
"Không xong rồi!!"
"Không xong rồi!!"
Ngay thời điểm giương cung bạt kiếm, bên ngoài đột nhiên có một Huyết tộc xông tới, sắc mặt tái xanh hô hào không xong rồi.
Đồng thời ngân tuyến chậm rãi trở lại trên cổ tay Sơ Tranh.
Ngân tuyến vòng quanh cổ tay Sơ Tranh, lắc trái lắc phải như trẻ con, giống như đang nói với cô điều gì đó.
Một hồi lâu ngân tuyến mới an tĩnh quấn lên cổ tay cô.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Thánh đàn, Thánh đàn xảy ra vấn đề rồi!!" Huyết tộc thở hồng hộc.
Hai chữ Thánh đàn, thành công làm cho bầu không khí của toàn bộ đại sảnh đều trở nên quỷ dị.
"Thánh đàn xảy ra chuyện gì?" Bruno túm lấy Huyết tộc kia.
"Ta... Ta cũng không thể nói rõ được."
Sơ Tranh nhìn sang Carlo bên kia một chút, nghiêng người nói chuyện với Tô Cực.
Ánh mắt Bruno liếc qua, biểu cảm càng thêm khó coi.
Cái thằng ranh con này, rốt cuộc làm sao mà bắc lên quan hệ được với điện hạ vậy?!
Hiện tại ông ta còn đứng sờ sờ ra đây!
Kiểu này là muốn thay thế vị trí của ông ta sao?!
Thằng ranh con!!
Thánh đàn xảy ra chuyện, nhóm Huyết tộc đều không rảnh lo chuyện Carlo có ý đồ mưu phản, dồn dập chạy về phía Thánh đàn.
Sơ Tranh: "..."
Ta không muốn đi lắm.
...
Vị trí hiện tại của bọn họ cũng là ở trên một hòn đảo, nhưng so với đảo Tử Vong, thì hòn đảo này lớn hơn nhiều.
Học viện Ivy Gerster, chỉ là một góc băng sơn của hòn đảo này.
Những nơi còn lại, là những lâu đài cổ to to nhỏ nhỏ tọa lạc, đều là nơi ở của Huyết tộc quyền cao chức trọng Huyết tộc.
Thánh đàn là thánh địa của Huyết tộc.
Không liên miên bất tận ở trên núi, mà tươi mát thoát tục ở trong một cái sơn cốc bốn bề đều là núi.
Trong sơn cốc có một cái hố to, xung quanh hố đều xây dựng cầu thang đi xuống, nối thẳng xuống dưới đáy.
Thánh đàn ở ngay phía dưới.
Đó là một cái đài hình tròn, toàn thân màu trắng, nhưng lúc này cái đài màu trắng, đang chậm rãi thấm ra vết máu.
"Đây là..."
"Phong ấn bị phá sao?"
"Không thể nào, cái phong ấn kia làm sao có thể bị phá được?"
"Vậy thì có chuyện gì đây?"
Thánh đàn của Huyết tộc không phải dùng để tế tự.
Phía dưới này trấn áp một Huyết tộc cực kỳ hung tàn.
Nghe đồn Huyết tộc này từng suýt hủy diệt toàn bộ Huyết tộc.
Đương nhiên cuối cùng chắc chắn không thành công.
Bằng không thì giờ phút này cũng sẽ không có phần diễn cho bọn họ.
Sau khi vị Huyết tộc này bị chế phục, liền thành lập ra cái Thánh đàn này vì hắn, trấn áp hắn ở bên dưới.
Sơ Tranh nhìn qua Thánh đàn đang rướm máu phía dưới, tâm tình có chút táo bạo, cũng có chút muốn đánh người.
Câu chuyện thật sự càng ngày càng phiền phức.
Đã nói trực tiếp xử lý Carlo và Hạ Từ cho rồi.
Xử lý đi thì làm sao có thể có những chuyện phiền toái như vậy nữa.
"Điện hạ, Thánh đàn này xảy ra chuyện gì thế?"
Có người đưa mắt nhìn sang Sơ Tranh.
"Ta làm sao biết." Sơ Tranh theo bản năng đáp một câu.
Liên quan cái rắm gì đến ta!
"..." Huyết tộc sửng sốt một chút: "Ngài là nữ vương điện hạ, chuyện của Thánh đàn, ngài rõ ràng nhất..."
Ngài làm sao mà không biết?
Ngài cũng không biết, vậy còn ai có thể biết nữa?
"A..."
Hạ Từ bỗng nhiên kinh hô một tiếng, rồi ngồi sập xuống đất.
Cô ta hoảng sợ nhìn về phía Thánh đàn.
"Điện hạ... Điện hạ cứu mạng..."
Hạ Từ đột nhiên cầu cứu Sơ Tranh, trong giọng nói tràn đầy hoảng sợ.
Sơ Tranh mặt lạnh lùng, vững như bàn thạch.
Ta xem ngươi diễn.
"Điện hạ..." Thanh âm của Hạ Từ mang theo sự nghẹn ngào, vốn là nhân loại yếu đuối, lúc này lại càng yếu đuối hơn, làm không ít Huyết tộc dâng lên một chút tâm tư thương hương tiếc ngọc.
"Điện hạ cứu mạng... Không được qua đây, đi ra, ngươi không được qua đây, điện hạ, cứu ta, ta đều chiếu theo phân phó của ngài mà làm, điện hạ..."
Hạ Từ nói có chút ý tứ.
Sơ Tranh rất bất đắc dĩ.
Tiểu mỹ nhân làm sao có thể nói diễn là diễn thế nhỉ.
Ta cũng chưa chuẩn bị chút nào.
Có Huyết tộc tiến lên, vội vã cuống cuồng kéo Hạ Từ hỏi: "Ngươi trông thấy cái gì?"
Hạ Từ hất hắn ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thánh đàn, vẻ hoảng sợ bày đến cực kỳ chân thực.
Khi mọi người ở đây đang đần độn, phương hướng Thánh đàn, bỗng nhiên nổi gió.
Khí tức âm lãnh từ trên Thánh đàn lan tràn ra.
Huyết tộc đều cảm giác được.
"Đi ra, đi ra, ta không biết, chuyện không liên quan đến ta, điện hạ cứu mạng." Cảm xúc của Hạ Từ càng kích động hơn.
Cảm giác âm lãnh càng ngày càng mãnh liệt, phảng phất như có thứ gì đó không nhìn thấy được đã xuất hiện.
"Điện hạ." Sắc mặt Bruno đều ngưng trọng lại: "Hạ Từ đang nói cái gì vậy?"
Sơ Tranh sờ cổ tay, không lên tiếng.
Thanh âm trong trẻo vang lên, ở trong sơn cốc lộ ra phá lệ u lãnh.
"Hắn muốn ra, hắn muốn ra..."
"Ai muốn ra?!" Huyết tộc bị ép phải rống to: "Ngươi mẹ nó đang nói cái gì vậy?! Ngươi trông thấy cái gì?!"
Sao bọn họ đều không nhìn thấy gì cả?
Chẳng lẽ bởi vì Hạ Từ là nhân loại sao!?
Dưới Thánh đàn, gió dần dần lớn hơn.
Tốc độ thẩm thấu của vết máu càng lúc càng nhanh, trong không khí cũng nồng nặc mùi máu tanh.
Hương vị kia không hề làm Huyết tộc cảm thấy dễ ngửi.
Ngược lại làm bọn họ cực kỳ không thoải mái.
Tế đàn gần như sắp không nhìn ra màu sắc ban đầu nữa.
Biểu cảm của Hạ Từ rõ ràng có chút cứng ngắc, tựa hồ cái này không nằm trong kịch bản của cô ta.
Cô ta nhìn về phía Carlo, nhưng mà Carlo cũng không ở chỗ đó nữa.
Hạ Từ lập tức hoảng hồn.
Thế nhưng đã đến nước này, cô ta chỉ có thể tiếp tục diễn.
Sơ Tranh nghe đến bực bội, đi qua, Hạ Từ vừa định lôi kéo cô diễn tiếp, Sơ Tranh giơ tay bổ một phát.
Hai mắt Hạ Từ lật một cái, thành công hôn mê bất tỉnh.
Chúng Huyết tộc: "..."
...
Thánh đàn thật sự xảy ra vấn đề, nhưng vấn đề không lớn, có người cố ý đổi vị trí của mấy vật trấn áp trên Thánh đàn.
Hiển nhiên người đổi vị trí, cũng không phải thật sự muốn cho thứ bên trong ra.
Thánh đàn khôi phục lại hình dáng cũ.
Huyết tộc đều âm thầm thở phào.
May mắn không xảy ra vấn đề lớn gì.
Như vậy vấn đề lại tới...
Thánh đàn xảy ra vấn đề, là người phương nào gây nên?
Đồ vật trấn áp bị đổi.
Rõ ràng là do người làm.
"Rốt cuộc là người phương nào gây nên?" Thân vương nào đó giận dữ.
Thứ dưới này ra ngoài, ai gánh trách nhiệm?!
"Điện hạ, chuyện này không phải có quan hệ với ngài sao?" Carlo từ sau đám người đi tới.
"Có quan hệ gì với ta?" Sơ Tranh thập phần trấn định.
"Vừa rồi Hạ Từ muốn nói gì đó? Tại sao ngại lại đánh cô ấy ngất xỉu?"
Sơ Tranh trả lời rất đương nhiên: "Cô ta quá ồn."
Ai thèm nhìn cô ta diễn kịch chứ!
Lại không có ai diễn theo cô ta.
Quá xấu hổ.
"Chuyện Hạ Từ muốn nói, có liên quan đến Thánh đàn, ngài sợ cô ấy nói ra chuyện gì, cho nên mới đánh cô ấy ngất xỉu..."
"Ngươi biết rõ như vậy, ngươi lên kế hoạch?" Sơ Tranh lạnh như băng cắt ngang lời y.
Carlo nghẹn họng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.