Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
#Truyện được đăng chính thức trên WATTPAD của Hạ Lan Tâm Nhiên!
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Huyết tộc Giáp Ất Bính sầu mi khổ kiểm rời đi.
"Các ngươi..."
"Đại nhân, chúng ta lập tức đi liền!!"
Huyết tộc Giáp Ất Bính chạy nhanh, đảo mắt liền biến mất trong rừng.
Sơ Tranh: "..."
Ta muốn các ngươi mang đám người bị bắt tới này đi.
Ném ở chỗ này cản đường.
Bốn người bị bắt lưu lại ngay tại chỗ, dồn dập hoảng sợ trừng mắt nhìn Sơ Tranh.
Trong này có một nữ sinh, chính là người lần trước gặp phải.
Những ngày này chơi đùa quá sức, váy bồng bồng cũng đã rách rưới, sắp không nhìn được màu sắc ban đầu nữa rồi.
Nhìn có vẻ khá đáng thương.
Thế là Sơ Tranh quả quyết phân phó Tô Cực: "Ném bọn chúng ra."
"Đại nhân... Không thể để lại sao?" Tô Cực thăm dò hỏi: "Đã bắt về rồi."
Tô Lê yên lặng nhìn hắn, một đôi mắt trợn lên cực lớn, sương mù mông lung, cô ấy ngồi xổm trên mặt đất, nho nhỏ một cục.
Ánh mắt Tô Cực quét đến, đột nhiên hơi sửng sốt.
Giọng điệu Sơ Tranh không kiên nhẫn: "Ném ra."
"... Vâng." Tô cực không dám trái lời Sơ Tranh, chỉ có thể tiếc nuối dưới đáy lòng.
Nhưng ngẫm lại, những người này cũng không thể tùy tiện động vào, vẫn nên ném ra mới tốt.
Hắn ném hết bốn người kia ra, xấu xa không cởi trói cho bọn họ.
Nhưng Tô Lê đi theo phía sau hắn, thấy hắn chỉ ném người ở đó, yếu ớt như ruồi muỗi nói: "Anh không thả bọn họ ra, bọn họ sẽ bị Huyết tộc khác..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/790578/chuong-485.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.