Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Còn tám ngày nữa, cô không ăn thì chỉ có thể chết đói." Sơ Tranh lãnh đạm nhắc nhở.
"Ở trên đảo nhất định sẽ có thứ khác để ăn." Tô Lê ôm bụng, cõi lòng đầy kỳ vọng.
"Không có." Sơ Tranh đánh vỡ ảo tưởng của cô ấy: "Còn có Huyết tộc, cô ăn không?"
Tô Lê: "..." Thân là Huyết tộc, cô nói lời này thích hợp sao?
Huyết tộc: "..." Run lẩy bẩy.
Ánh mắt Sơ Tranh lạnh như băng liếc nhìn tán cây một chút: "Huyết tộc ăn thịt người, vậy sao con người không thể ăn Huyết tộc? Phải có qua có lại, đúng không?"
Có qua có lại, cái thành ngữ này dùng như thế sao?
"Đại nhân, Huyết tộc chúng ta không ăn thịt người." Huyết tộc từ trên cây thò đầu ra, cần thiết phải thanh minh cho mình: "Chúng ta uống máu."
"Ồ, giống nhau."
"Đại nhân... giống nhau chỗ nào chứ?"
Sơ Tranh đúng lý hợp tình nói: "Đều sẽ chết."
"..." Huyết tộc xấu hổ, mặc dù cảm thấy đại nhân nói không hề có đạo lý, nhưng hoàn toàn không có cách nào phản bác.
Tô Lê liếc Huyết tộc một chút: "Huyết tộc sao có thể ăn..."
"Cô chưa từng ăn thì làm sao biết không thể ăn?" Người cũng có thể ăn, thì sao Huyết tộc lại không thể? Không thể kì thị chủng tộc, vạn vật đều bình đẳng.
Giọng nói Tô Lê vô cùng yếu ớt: "Thật sự... có thể chứ?"
Huyết tộc: "..."
Các ngươi có thể suy tính về cảm thụ của ta một chút được không hả?!
Huyết tộc sợ Sơ Tranh và Tô Lê thảo luận xong, thật sự muốn ăn mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/790574/chuong-481.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.