Chương trước
Chương sau
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
#Truyện được đăng chính thức trên WATTPAD của Hạ Lan Tâm Nhiên!
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ 
Cánh môi Tấn Ninh đỏ bừng, hắn cúi đầu, cầm cánh tay Sơ Tranh bôi thuốc cho cô.
Xác thực chỉ là một vết trầy da rất nhỏ, nhưng Tấn Ninh vẫn thấy đau lòng.
Hắn cẩn thận bôi loại thuốc tốt nhất, băng lại.
"Bảo bối, gần đây em hơi bận."
"Ừ."
Gần đây trong tổ chức đang diễn ra kỳ khảo hạch cuối năm, lúc trước cô chăm sóc Tấn Ninh hai tháng, công trạng không đủ, nên phải bổ sung công tác.
Nhưng mà trong lúc nhất thời làm gì có nhiều việc như vậy cho cô làm.
Sầu quá!
"Sắp hết năm." Tấn Ninh nói: "Mẹ gọi chúng ta về ăn tết."
"Ồ."
Sơ Tranh tùy ý.
"Em đừng mua đồ nữa, dọa đến cha mẹ chúng ta." Hai năm trước mỗi lần cô qua, đồ vật lấy ra đều có giá trị không nhỏ.
Làm cha mẹ Tấn cũng không biết đáp lại thế nào.
Sơ Tranh: "..."
Thẻ người tốt cắt đứt con đường phá sản của ta, có thể xử lý không?
【 Cô đành lòng được thì cứ việc xử lý. 】 Vương Giả kết luận Sơ Tranh không nỡ.
Sơ Tranh đương nhiên không nỡ.
Thẻ người tốt cô nâng niu sủng ái trong lòng bàn tay lâu như vậy, làm sao có thể xử lý được.
Cùng lắm là...
Ban đêm khi dễ hắn một chút —— sờ tóc lâu hơn mười phút! Không! Một tiếng!
...
Ba mươi tết.
Sơ Tranh vừa xuống xe, mẹ Tấn liền vui vẻ ra đón.
"Sơ Sơ, Ninh Ninh, sao hai đứa về muộn thế?"
"Kẹt xe." Sơ Tranh vòng qua xe, ôm Tấn Ninh xuống.
Mẹ Tấn đi lấy xe lăn, đối với hành vi ôm con trai nhà mình của Sơ Tranh, đã không còn cảm thấy kinh ngạc.
"Mau vào trong, bên ngoài lạnh."
Năm nay Tấn Nhu Nhu cũng đến, vừa thấy Tấn Ninh, xông lại muốn ôm hắn.
Không biết Tấn Thần chui từ góc nào ra, chắn ngang trước mặt Tấn Nhu Nhu: "Cô nhỏ, cô đừng ôm anh trai cháu nữa, bây giờ anh cháu có đối tượng rồi."
Tấn Nhu Nhu phì cười.
"Không ôm không ôm, Ninh Ninh bây giờ là người có gia thất, không thể ôm những người phụ nữ khác, cô hiểu cô hiểu." Tấn Nhu Nhu nhìn Sơ Tranh một chút, trêu ghẹo nói: "Nhưng mà... Khi nào hai đứa mới kết hôn?"
Nói đến vấn đề này, mẹ Tấn cũng quan tâm: "Đúng thế, lúc nào mẹ mới có thể bế cháu nội?!"
Ngữ khí của Tấn Ninh rất ôn hòa: "Mẹ, chờ chân con tốt lên rồi nói sau."
Hắn không muốn ngồi trên xe lăn, cùng cô cử hành hôn lễ.
Sơ Tranh: "..." Căn bản không nghĩ tới chuyện cử hành hôn lễ thì làm sao bây giờ, online chờ, rất cấp bách.
"Tiểu tiên nữ mới không muốn kết hôn với anh đâu." Tấn Thần còn ở bên cạnh nhớ mãi không quên.
Tấn Ninh liếc hắn một cái: "Gần đây em rất nhàn rỗi?"
"Đó là đương nhiên." Tấn Thần đắc ý: "Em bây giờ chính là..."
"Cha, hạng mục Tây Bắc lần trước cha nói với con, giao cho Tấn Thần đi, nó cũng nên đi học hỏi kinh nghiệm rồi."
Cha Tấn đang đọc báo ngẩng đầu lên, nói: "Ừ, anh con nói rất có lý."
Tấn Thần trợn mắt há mồm.
Tây Bắc... Mẹ nó! Chỗ đó là nơi người đi sao?!
Tấn Thần chỉ vào Tấn Ninh và cha Tấn: "Hai người là thân sinh sao!!"
"Không phải."
"Không phải."
Tấn Ninh và cha Tấn trăm miệng một lời.
"Năm này không có cách nào vượt qua nổi!" Tấn Thần giận.
"Ha ha ha ha!"
"Mấy người còn cười? Có chút lòng đồng tình nào không hả? Không được cười!! Tất cả im miệng cho con!"
Trong lúc nhất thời căn phòng tràn ngập tiếng cười, tiếng cãi nhau, không khí náo nhiệt.
Sơ Tranh nhếch khóe môi, nắm tay Tấn Ninh, bình tĩnh nhìn.
Tấn Ninh quay đầu nhìn cô, lộ ra một ý cười tuyệt đẹp.
Sơ Tranh đồng ý với Tấn Ninh là không tặng đồ, nhưng cô tặng những thứ khác.
Ví như tặng cho mẹ Tấn một cái spa làm đẹp.
Tặng cho cha Tấn một hạng mục hơn trăm triệu...
Tấn Ninh đỡ trán.
Rốt cuộc cô lấy đâu ra nhiều tiền như thế chứ!
Người Tấn gia cũng không biết Sơ Tranh làm nghề gì, bọn họ bắt đầu lo lắng cho Tấn Ninh.
"Ninh Ninh, Sơ Sơ không phải là thiên kim tiểu thư của nhà nào chứ?"
"..." Không phải, cô ấy là cô nhi.
"Ra tay hào phóng như thế, rốt cuộc là dạng hào môn thế gia nào? Bao giờ thì con nói với Sơ Sơ, để chúng ta gặp cha mẹ nó một chút, tốt xấu gì thì cũng để con ghi điểm chứ, không thể để cho người ta cảm thấy gia đình chúng ta không có lễ phép được."
"..." Cô ấy chính là một sát thủ.
"Chúng ta thế này có tính là gả anh trai không? Hay là nói gả vào hào môn mới phải!" Tấn Thần phun ra một câu.
"..." Quả nhiên hạng mục Tây Bắc rất thích hợp với nó.
"Rốt cuộc khi nào hai đứa mới kết hôn?" Tấn Nhu Nhu tương đối quan tâm vấn đề này.
"..."
...
Hai chân Tấn Ninh càng ngày càng có tri giác, Sơ Tranh đỡ hắn, hắn miễn cưỡng có thể đứng thẳng trong chốc lát.
Điều trị thêm mấy tháng, mặc dù Tấn Ninh chưa thể đi lại như người bình thường, nhưng muốn tự mình đứng lên đã không thành vấn đề, kế tiếp chính là vấn đề đi lại.
Bác sĩ nói nếu tiếp tục rèn luyện thật tốt, thì chắc là có thể khôi phục lại trạng thái như người bình thường.
Qua năm sau, thời tiết ấm áp lên, Tấn Ninh từ cần phải đỡ đi, đến bây giờ đã có thể tự mình buông tay ra đi lại, sau đó càng ngày càng thuận lợi.
Bây giờ đã có thể không cần xe lăn.
"Bảo bối, cảm ơn em."
Tấn Ninh hôn lên mi tâm Sơ Tranh.
"Cảm ơn em như thế à?" Sơ Tranh mặt lạnh lùng, đến một chút thành ý cũng không có.
"Vậy bảo bối muốn thế nào?"
"Bác sĩ nói chân của anh đã không có gì đáng ngại."
Tấn Ninh không biết Sơ Tranh đột nhiên nói chuyện này làm gì, gật đầu.
"Cho nên..."
Sơ Tranh đột nhiên kéo hắn xuống, xoay người đè lên hắn: "Em nhịn anh lâu lắm rồi."
"???"
Tấn Ninh còn chưa biết rõ tình huống như thế nào, nụ hôn bá đạo của Sơ Tranh đã rơi xuống.
Cảm giác thực cốt tiêu hồn một đợt nối tiếp một đợt xung kích tới.
Quần áo trên người chẳng biết bị cởi ra từ lúc nào.
"Đau... Bảo bối, đau." Tấn Ninh thở dốc vì kinh ngạc, trên đùi đau giống như bị kim đâm.
Sơ Tranh dời vị trí: "Như vậy thì sao?"
"Tốt... Tốt hơn nhiều rồi." Tấn Ninh có chút quẫn bách: "Bảo bối, bằng không chúng ta... chờ một chút?"
Sơ Tranh cúi người hôn hắn, từ từ đọc: "Khi bên A không để ý đến tình trạng sức khỏe của bản thân, bên B có quyền thay thế bên A đưa ra quyết định có lợi cho sức khỏe của bên A."
Ngón tay Sơ Tranh xẹt qua nơi nào đó.
Dẫn tới thân thể Tấn Ninh khẽ run lên.
"Em đang suy nghĩ cho sức khỏe của anh."
"..."
Tấn Ninh nhận thua đầu hàng.
"Anh đừng nhúc nhích là được." Sơ Tranh thật lòng cam đoan: "Sẽ không làm anh đau đâu."
"..."
Luôn cảm thấy kỳ quái chỗ nào ấy!!
Một hồi lâu Tấn Ninh mới phản ứng được.
Đây không phải là lời thoại của hắn sao?
Sao lại bị cô nói ra mất rồi?!
...
Có lẽ là có Sơ Tranh cho hắn "động lực", nên hai chân Tấn Ninh khôi phục lại rất nhanh, không cần thời gian lâu như bác sĩ nói, thì đã khôi phục tốt.
Sơ Tranh không chơi trò sống chết để rời khỏi tổ chức.
Mà Sơ Tranh nói điều kiện với lão đại.
Xét thấy năng lực của cô, lão đại không làm khó cô nhiều —— A Hoa lại cảm thấy do Sơ Tranh gây ra hành động gì đó, làm cho lão đại bị kinh sợ, dẫn đến lão đại không dám làm gì với Sơ Tranh.
Chứ người mà mình vất vả lắm mới bồi dưỡng ra được, sao có thể dễ dàng bỏ qua như thế.
Tổ chức này của bọn họ không phải cơ quan từ thiện.
Nhưng rốt cuộc trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì, A Hoa không rõ ràng.
Hắn chỉ cần làm tốt chức trách của mình, kiên định đứng bên phe Sơ Tranh là tốt rồi.
Đi theo Tranh tỷ có thịt ăn!
Thời gian sau đó Sơ Tranh cơ hồ chính là mang theo Tấn Ninh chạy khắp thế giới, đi đến đâu phá sản đến đó.
Tấn Ninh chơi một thời gian, quyết định trở về tiếp nhận Tấn gia, lúc này Sơ Tranh mới không chạy loạn nữa.
Tấn Ninh kiếm tiền.
Cô liền phá sản.
Cô cũng không muốn, đều là bị Vương bát đản ép.
Cho nên Sơ Tranh nhiều lần muốn kéo Tấn Ninh vào trong núi sâu để tránh đời.
Ở thế giới này, Sơ Tranh cùng với Tấn Ninh sống thọ và chết tại nhà.
***
Phát cẩu lương đây ~
Valentine, không có người yêu, ta còn có Tranh gia, hừ!
Có lắm vị diện tiểu ca ca đáng yêu đến mức chỉ muốn gào thét, Tranh gia nhường tiểu ca ca lại cho em đi...
Nhưng mà không dám, sợ bị đánh  ╥﹏╥
#Team FA valentine vui vẻ >v<
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.