Chương trước
Chương sau
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
"Lâm Hiên!"
Nguyễn Tư Vũ vội vàng chạy tới, đỡ gã ta dậy.
"Anh không sao chứ?"
Đáy lòng Ngụy Lâm Hiên chồng chất oán giận, nhìn Nguyễn Tư Vũ cũng không cho sắc mặt tốt.
"Tấn Ninh, sao anh có thể đánh người?" Nguyễn Tư Vũ ra mặt thay Ngụy Lâm Hiên trước.
Tấn Ninh bưng một ly nước, nghe thấy tiếng Nguyễn Tư Vũ, thoáng lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ vừa rồi.
"Nếu mắt cô không mù, thì chắc phải thấy người động thủ là tôi, cô kéo hắn vào làm gì?" Sơ Tranh quay đầu, nhìn Nguyễn Tư Vũ.
Ra tay trước mặt bàn dân thiên hạ, Sơ Tranh không có cách nào phủ nhận, cho nên thừa nhận cực kỳ hào phóng.
"Nếu không phải Tấn Ninh sai sử, sao cô dám động thủ?" Hốc mắt Nguyễn Tư Vũ đỏ hồng.
"Cô có chứng cứ là hắn sai tôi làm không?" Sơ Tranh thật lòng hỏi lại.
"..."
"Nói chuyện phải có chứng cứ." Ngữ khí Sơ Tranh lạnh buốt: "Đừng có nói lung tung."
Cẩn thận bị đánh.
Thẻ người tốt là người mà lũ chó điên các ngươi có thể tùy tiện vu oan sao?
Sơ Tranh bình tĩnh nhìn cô ta ba giây, nhiên sau đó xoay người, trở lại bên người Tấn Ninh, cúi đầu nói với hắn một câu.
Tấn Ninh giống như đờ đẫn gật đầu, sau đó dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, hai người nghênh ngang rời đi.
Nguyễn Tư Vũ bị ánh mắt cuối cùng của Sơ Tranh kia hù đến, cứng đờ tại chỗ, nửa ngày không nói ra lời.
...
Nửa tiếng sau.
Có người của Tấn gia đến mời Tấn Ninh, nói là lão gia cho mời.
Lão gia... ông nội của Tấn Ninh.
"Cô không cần đi cùng tôi, tôi vào một mình là được rồi." Tấn Ninh ngăn Sơ Tranh lại: "Đây là chuyện nhà của tôi."
Thái độ của Tấn Ninh cường ngạnh, Sơ Tranh nhìn hắn bị người của Tấn gia đẩy đi.
Sơ Tranh ngồi trên ghế, lâm vào trầm mặc.
Cô lấy điện thoại ra, ấn mở một giao diện nào đó.
[ Mục tiêu nhiệm vụ: Tấn Trí Viễn. ]
Chỉ trong nháy mắt Sơ Tranh liền tắt điện thoại.
Tấn Trí Viễn là tiểu bối của Tấn gia, so với Tấn Ninh còn nhỏ hơn hai tuổi.
Có cái cây to Tấn gia này bảo bọc, Tấn Trí Viễn cái gì cũng dám chơi, tìm kiếm kích thích.
Cuối cùng chơi đến quá mức, đắc tội với người ta, người ta muốn phế gã.
Đúng.
Không muốn sống.
Phải phế đi.
Sơ Tranh suy nghĩ, làm thế nào mới chế tạo được chuyện ngoài ý muốn, đạt được yêu cầu của cố chủ, thu hoạch được đánh giá 5 sao.
Làm một sát thủ đúng là không dễ dàng.
"Nhu Nhu em chậm một chút."
"Cẩn thận váy."
Giọng nói vừa khẩn trương lại vừa lo lắng của chú rể truyền vào trong tai Sơ Tranh, cô nhìn theo hướng âm thanh truyền tới, Tấn Nhu Nhu xách váy chạy nhanh đến.
"Xảy ra chuyện gì?"
Sơ Tranh đi ra ngăn Tấn Nhu Nhu lại.
...
Ba phút sau.
Cửa phòng đóng chặt bị người đẩy ra.
Thứ đầu tiên Sơ Tranh trông thấy chính là cây gậy chống sắp rơi vào người Tấn Ninh.
Cô lập tức xông lên, nắm chặt cây gậy chống đang rơi xuống, đẩy về phía sau.
"Cô là ai!" Chủ nhân của cây gậy bị Sơ Tranh đến lui lại mấy bước —— Tấn lão gia của Tấn gia, trợn mắt nhìn: "Có biết quy củ! Đây là nơi mà cô có thể xông loạn sao?"
Sơ Tranh căn bản không để ý tới ông ta, cúi đầu nhìn người trên mặt đất.
"Không sao chứ?"
Xe lăn của Tấn Ninh lật sang một bên.
Hắn ngồi dưới đất, sắc mặt hơi tái nhợt.
Hắn không nói chuyện, nhưng sắc mặt đã cho thấy, hắn không tốt lắm.
Sơ Tranh đỡ xe lăn dậy, ôm Tấn Ninh lên trên xe lăn.
Sắc mặt cô trầm lãnh, nhìn không ra nửa phần hỉ nộ.
"Cha!"
Đúng lúc đó, Tấn Nhu Nhu vào.
Tấn Nhu Nhu mặc một thân áo cưới trắng tinh khôi, lớp trang điểm tinh xảo không che được sự giận dữ trên mặt cô ấy: "Cha, cha làm gì thế!"
Cô ấy chạy mấy bước đến trước mặt Tấn Ninh.
"Ninh Ninh, không sao chứ?"
Tấn Ninh một tay che lấy cánh tay, lắc đầu.
Chỉ là hắn không nghĩ tới Tấn lão gia lại đột nhiên động thủ.
Rốt cuộc...
Thân thể của mình không giống như lúc trước nữa.
Sự cố kia không chỉ cướp đi hai chân hắn.
Mà cũng phế đi công phu nhiều năm của hắn.
Lão già trầm mặt, giọng điệu như ra lệnh, không cho phép cãi lời: "Con tới đây làm gì, xuống dưới chiêu đãi khách đi."
Tấn Nhu Nhu quay đầu, đối diện với cha mình: "Cha vừa làm gì với Ninh Ninh vậy?"
"Ta giáo huấn tiểu bối, có vấn đề gì?"
"Cha, Ninh Ninh là khách con mời đến, không phải cháu của cha!" Tấn Nhu Nhu tức giận đến phát run: "Nó không có quan hệ gì với Tấn gia."
Lão già chống cây gậy: "Nó chảy dòng máu của Tấn gia ta, ta giáo huấn nó thì làm sao?"
Tấn lão gia gọi Tấn Ninh tới.
Không ngoài chuyện có kẻ tố cáo sự kiện phát sinh lúc trước.
Thanh niên tóc dài kia chính là đứa cháu trai mà Tấn lão gia thích nhất, gã ta thêm mắm dặm muối bịa chuyện, cùng với sau khi Tấn Ninh tới, thái độ không phải đặc biệt cung kính, thế là mới có một màn Tấn lão gia muốn thay cha Tấn giáo dục Tấn Ninh.
Tấn Nhu Nhu: "Anh con năm đó không phải đã bị cha đuổi đi rồi sao? Anh ấy đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với cha, cha có cái quyền gì mà giáo dục Ninh Ninh!"
Tấn Nhu Nhu đối với Tấn lão gia cũng có oán khí rất lớn.
Buổi hôn lễ ngày hôm nay, vốn nên cử hành ở nhà trai.
Nhưng Tấn lão gia không chịu.
Nếu như cô ấy không đồng ý, thì cô ấy liền không thể gả.
Lúc còn trẻ Tấn lão gia khư khư cố chấp, tự phụ tự đại, đến già, vẫn cứ như vậy.
Chỉ có hai thằng con trai chẳng có bản lĩnh gì của ông ta, mới a dua nịnh hót ông ta, ông ta nói cái gì thì chính là cái đó.
Tấn gia sớm muộn cũng sẽ bị hủy diệt.
"Con..." Tấn lão gia tức giận đến tay run: "Giỏi lắm, bây giờ con cũng dám đối nghịch với ta rồi phải không!"
"Ninh Ninh, chúng ta đi."
"Chúng mày dám!" Tấn lão gia gõ gậy bang bang.
Rốt cuộc Tấn Nhu Nhu mới nhớ đến, Sơ Tranh thì không do dự nhiều như vậy, đẩy Tấn Ninh rời đi.
"Đứng lại!" Tấn lão gia giận dữ mắng mỏ.
Sơ Tranh hơi ngừng lại, quay đầu nhìn Tấn lão gia: "Ông tốt nhất nên cầu nguyện cho hắn không có việc gì."
Ánh mắt cô gái cực kỳ khiến người ta sợ hãi, ngay cả tấn lão gia cũng cứng đờ tại chỗ.
Tận đến khi Sơ Tranh và Tấn Ninh biến mất ở cổng, Tấn lão gia mới lấy lại tinh thần: "Nó là ai? Con nha đầu kia là ai?"
Tấn Nhu Nhu liếc ông ta một cái, không trả lời, xách váy lên, kéo chú rể của mình rời đi.
...
Bệnh viện.
Sơ Tranh không nói hai lời, trực tiếp để Tấn Ninh làm kiểm tra toàn thân.
"Vết thương trên người không có vấn đề, xử lý một chút là tốt rồi, tuy nhiên..."
"Tuy nhiên làm sao?"
"Chân bệnh nhân hơi nghiêm trọng, hắn không nghiêm túc trị liệu đúng không? Nếu còn tiếp tục như thế, cuối cùng không chỉ là vấn đề không đi lại được, mà sẽ có nguy hiểm lớn hơn..."
Sơ Tranh sắc mặt nặng nề rời khỏi văn phòng.
Nếu như chân Tấn Ninh tiếp tục chuyển biến xấu.
Thì Tấn Ninh liền gặp phải hắc hóa nguy hiểm...
Mặc dù cô cảm thấy hắc hóa cũng không có gì không tốt, dù sao không có gì là nhốt lại không giải quyết được.
Nhưng mà...
Thân thể Tấn Ninh cũng sẽ có nguy hiểm.
Cái này thì hơi rắc rối rồi.
Sơ Tranh đẩy cửa phòng bệnh ra, Tấn Ninh nhìn qua: "Cô cứ làm quá lên, chỉ là một chút màu đọng, không cần phải nằm viện."
Tấn lão gia thì có thể có bao nhiêu lực sát thương.
"Ông ta đánh anh, không biết tránh?"
Biểu cảm của Tấn Ninh cứng đờ.
"Quên mất, anh không tránh được." Sơ Tranh nói: "Cho nên, cân nhắc kỹ đi, có muốn trị liệu chân không?"
"..."
Tấn Ninh cúi đầu xuống: "Tôi không muốn thảo luận vấn đề này."
"Ồ, không phải tôi đang thảo luận với anh, tôi bây giờ là thông báo cho anh biết." Lúc trước cho hắn cơ hội nghĩ thật kỹ, đó cũng là cô nhân từ, quả nhiên không thể quá nhân từ với thẻ người tốt: "Sau khi trở về liền bắt đầu trị liệu."
Tấn Ninh hơi há miệng ra: "Cô không có quyền..."
Sơ Tranh dù bận vẫn ung dung hỏi: "Có cần xem lại hợp đồng một lần không?"
Tấn Ninh: "..."
Cái hợp đồng ăn cướp kia của cô, căn bản không có hiệu lực pháp luật!!
#Truyện được đăng chính thức trên WATTPAD của Hạ Lan Tâm Nhiên!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.