Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Ông nghi ngờ tôi."
Ánh sáng trong phòng hơi tối, bao phủ trên người Sơ Tranh, phảng phất như có một tầng mông lung, làm cho người ta không thấy rõ ràng.
"Lão đại, vừa rồi Tranh tỷ đến cùng chúng tôi." A Hoa thay Sơ Tranh nói chuyện: "Chị ấy đã cứu chúng ta."
Lão đại giơ tay, cảnh cáo liếc A Hoa một cái.
A Hoa sững sờ một chút, không dám lên tiếng nữa.
Ánh mắt lão đại ám trầm: "Sơ Tranh, cô nói thế nào để tôi không nghi ngờ cô đây?"
Xuất hiện ở đây một cách khó hiểu, lại không đưa ra được chứng cứ xác thực chứng minh lời mình nói.
Sơ Tranh đối diện với ánh mắt lão đại.
Đáy mắt trong suốt của nữ sinh, giống như mặt hồ kết băng, hàn ý lạnh lẽo, không dậy nổi nửa phần gợn sóng.
Đối mặt với loại nhân vật như lão đại, mà nữ sinh cũng không có nửa phần lùi bước, bình tĩnh lại lạnh lùng.
Đáy lòng lão đại tuôn ra mấy phần cổ quái.
Đây là Sơ Tranh sao?
Sơ Tranh kêu một tiếng: "A Hoa."
"Tranh tỷ?" A Hoa nhỏ giọng đáp.
"Người bắt được bên ngoài đâu?"
"A?" A Hoa sửng sốt một chút, sau đó vỗ trán: "Mang về rồi. Lão đại, chúng tôi bắt được một người sống ở bên ngoài."
Lão đại nhìn Sơ Tranh chằm chằm.
Sơ Tranh bày ra tư thái bình thản ung dung, mặc cho hắn nhìn.
Không sao!
Phải có khí thế!
Mà Lâm Phong lập tức có chút bất an, bàn tay nắm chặt rồi lại buông ra, buông ra rồi lại nắm chặt, sợ lộ ra chân tướng gì đó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/790532/chuong-439.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.