Chương trước
Chương sau
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ầm ầm --
Trên đỉnh đầu đột nhiên có âm thanh truyền đến.
Mặt đất cũng lắc lư theo.
Máu trong huyết trì văng tung tóe, trên không trung hình như có tiếng vật nặng rơi xuống.
Ngước mắt nhìn lên, mấy bóng đen cực nhanh hạ xuống.
Mấy Thần tộc từ trên không trung nện xuống, rơi vào xung quanh huyết trì.
"Tịch Lan!" Thần tộc rơi xuống đất đầu tiên, trông thấy Tịch Lan, biểu cảm nghiêm lại một chút, quát lớn lên tiếng: "Thanh Tiêu ở đâu!?"
"Thanh Tiêu?" Đỗ Hồi có được ký ức của Tịch Lan, biết đó là ai, hắn cười đến có mấy phần quỷ dị: "Thần tộc ngu xuẩn kia."
Mấy Thần tộc còn lại, cũng dồn dập rơi xuống đất, đầu tiên là cảnh giác đánh giá tình huống hiện trường, rồi nhanh chóng đứng sang phe mình.
Sơ Tranh và Hắc Hồ cũng ở đây...
Chỗ này xảy ra chuyện gì?
Đám người Thần tộc có chút đần độn.
Nhưng là vì lợi ích phe mình, bọn họ không thể biểu hiện ra luống cuống, không biết phát sinh cái gì, cũng phải bày ra khí thế đã.
"Tịch Lan đã làm gì Thanh Tiêu rồi?"
"Lúc trước chúng ta thật sự là mắt mù, nhìn lầm người, Tịch Lan ngươi đưa Thanh Tiêu đi đâu rồi? Mau giao hắn ra đây!"
Thanh Tiêu đuổi theo Tịch Lan rời đi.
Giờ phút này chỉ nhìn thấy Tịch Lan, nhưng không thấy Thanh Tiêu, sao đám người Thần tộc không suy nghĩ nhiều được.
Đỗ Hồi chắp tay đứng cạnh huyết trì, dung mạo nữ tử, làm biểu cảm trên mặt hắn lộ ra dở dở ương ương.
"Thần tộc kia không chết, các ngươi yên tâm."
"Ngươi..." Thần tộc tựa hồ phát giác được giọng nói "Tịch Lan" không đúng: "Ngươi là ai?"
Đây không phải Tịch Lan.
"Nơi này là chỗ nào, chư vị không rõ ràng sao?" Đỗ Hồi giang hai tay: "Thời gian đã làm các ngươi lãng quên quá khứ?"
Đám người Thần tộc có chút đần độn.
Tuyết Uyên trợn mắt trừng một cái: "Người Thần tộc đã đổi đến mấy nhóm, bọn họ biết ngươi mới có quỷ."
"Ồ?" Đỗ Hồi hình như có chút ngoài ý muốn.
Nhưng ngẫm lại thời gian mình bị phong ấn... Đỗ Hồi rất nhanh tiếp nhận cái thiết lập này.
"Cái tên Đỗ Hồi này, các ngươi cũng chưa từng nghe qua?"
Người Thần tộc bên kia lập tức xì xào bàn tán.
"Đỗ Hồi?"
"Ai vậy?"
"Hình như... hình như là... hình như là Ma tộc." Có một Thần tộc nhỏ giọng nói: "Ma tộc nổi danh cùng Hắc Hồ Tuyết Uyên tên là Đỗ Hồi."
Tuyết Uyên: "Đánh rắm!"
Đỗ Hồi: "Nói bậy!"
Tuyết Uyên và Đỗ Hồi đồng thời lên tiếng, liếc nhau, trong mắt đứa nào cũng trông thấy sự ghét bỏ, rồi lại đồng thời dịch chuyển mắt đi.
Thần tộc nói chuyện: "Không... Không có a."
Nổi danh trong lịch sử, tên là Đỗ Hồi... chỉ có một người như thế.
Tuyết Uyên dùng móng vuốt nhỏ cào đất, không phục lớn tiếng ồn ào: "Ai nổi danh cùng hắn? Ngươi nói hươu nói vượn gì đó? Bản tôn so với hắn lợi hại hơn không biết bao nhiêu lần! Ngươi đang vũ nhục ai hả?"
Đỗ Hồi: "Ngươi lợi hại mà đến cả hình người cũng không có?"
Tuyết Uyên: "Thân thể của nhân loại có gì tốt? Bản thể của bản tôn rất tốt!"
Đỗ Hồi: "Ha ha."
Tuyết Uyên: "Ngươi ha ha cái gì?!"
Thần tộc: "..." Trọng điểm là, là cái này sao?
Ma tộc nha! Ma tộc Thượng cổ!
Tại sao lại xuất hiện ở nơi này?!
Đỗ Hồi đột nhiên ngoái nhìn Sơ Tranh: "Thần tộc đối với chuyện của Dạ Giang càng hiểu rõ hơn, tại sao ngươi không hỏi bọn họ."
Thần tộc: "??"
Chúng ta... chúng ta biết cái gì?
...
Thời kỳ thượng cổ, Dạ Giang là một vị thượng thần rất nổi danh, cưới đệ nhất mỹ nhân của Thần tộc thời kỳ thượng cổ là thượng thần Vãn Quỳnh
Lúc ấy yêu ma hoành hành, các chủng tộc yếu ớt, ở thời kỳ đó, đều gặp phải nguy cơ diệt tộc.
Dạ Giang dẫn đầu Thần tộc, chiến đấu với yêu ma, bảo vệ những chủng tộc yếu ớt.
Nhưng mà có một ngày, Dạ Giang đột nhiên biến mất.
Đồng thời biến mất còn có thượng thần Vãn Quỳnh.
Dạ Giang là mất tích, dẫn đến Thần tộc rối loạn, hai tộc yêu ma thừa cơ khởi xướng tiến công, Thần tộc thương vong thảm trọng.
Chờ Dạ Giang xuất hiện lần nữa, hắn dường như đã thay đổi, mặc dù vẫn vì Thần tộc mà chiến, thế nhưng hắn đối với yêu ma không còn ôn hòa như dĩ vãng nữa.
Mỗi một yêu ma chết trong tay hắn, đều vô cùng thảm thiết.
Lúc đầu người của Thần tộc, chẳng qua chỉ cảm thấy Dạ Giang là bởi vì sau khi hắn rời đi, Thần tộc bị thương nặng, thương vong nhiều, nên dẫn đến Dạ Giang càng thêm thống hận yêu ma.
Nhưng mà không qua bao lâu, người Thần tộc phát hiện Dạ Giang đang lén lút ngưng tụ lực lượng của yêu ma.
Lúc này, Thần tộc mới phản ứng được, Dạ Giang về một thời gian dài như vậy, mà thượng thần Vãn Quỳnh cũng chưa từng lộ mặt.
Lúc đầu Dạ Giang còn lén lút, sau đó bị Thần tộc phát hiện, hắn cũng không che giấu nữa.
Không ai biết Dạ Giang muốn làm gì.
Lúc ấy yêu ma đều sợ gặp phải Dạ Giang.
Chết ở trong tay hắn, còn thảm hơn nhiều so với chết trong tay người Thần tộc.
"Lúc ấy ta không làm gì cả, là Dạ Giang đuổi theo ta không thả." Trong đôi mắt đỏ đậm của Tiểu Hồ Ly mang theo vài phần bất mãn: "Hắn giống như một người điên."
Thần tộc và yêu ma chiến đấu, hắn hoàn toàn không có hứng thú.
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Cho nên, chuyện này và việc trong thân thể ta, có lực lượng của ngươi, có quan hệ gì?"
Đỗ Hồi liếc nhìn cô một cái, khóe miệng kéo ra một tia cười lạnh.
Vì sao thượng thần Vãn Quỳnh không lộ diện?
Bởi vì nàng bị thương.
Hơn nữa còn là trong tình huống mang thai đứa bé, bị thương.
Thượng thần Vãn Quỳnh khăng khăng muốn sinh hạ đứa bé này, nhưng bởi vì nguyên nhân bị thương, nàng cơ hồ không có cách nào sinh đứa bé này ra được.
Mà cho dù sinh ra được, thì đứa bé này cũng sống không được bao lâu.
Dạ Giang chính là vì đứa bé này, bắt đầu ngưng tụ lực lượng của yêu ma, ý đồ dùng thứ này để cứu đứa bé kia.
Làm cách nào để cứu đứa bé liền trở thành vấn đề khó khăn lớn nhất.
Không biết Dạ Giang từ chỗ nào tìm được biện pháp, lấy vật nuôi vật.
Thượng thần Vãn Quỳnh bị thương, dẫn đến bào thai trong bụng cũng bị thương nặng, bị khí của yêu ma xâm nhiễm.
Cho nên cần khí của yêu ma đến nuôi dưỡng.
Lúc ấy hai tộc yêu ma, cho dù là có chung địch nhân, nhưng cũng không hòa thuận lắm.
Đỗ Hồi chính là đầu lĩnh của Ma tộc.
Tuyết Uyên lại có địa vị cực cao trong yêu tộc, nhưng mà Tuyết Uyên không có hứng thú, cho nên dẫn đầu Yêu tộc chính là một vị đại yêu khác.
Dạ Giang tìm đến vị đại yêu này trước, kết quả hắn phát hiện không được.
Sau đó liền tìm đến Tuyết Uyên.
Nhưng tính tình Tuyết Uyên tương đối cổ quái, nhìn thấy Dạ Giang trước tiên là đánh một trận, sau đó liền chạy, Dạ Giang không bắt được hắn.
Về sau Dạ Giang mới phát hiện tổn thương của thượng thần Vãn Quỳnh là do Ma tộc làm.
Cần lực lượng của Ma tộc.
Cho nên Dạ Giang tìm tới Đỗ Hồi.
Sau khi đứa bé kia sinh ra, Dạ Giang dùng khóa tụ hồn phong ấn, để không có bất luận kẻ nào nhìn ra đứa bé này có vấn đề gì.
Di chứng duy nhất chính là tiến độ tu luyện chậm chạp.
Tận đến khi nguyên chủ dùng khóa tụ hồn đi cứu Tịch Lan.
Khóa tụ hồn vỡ vụn, phong ấn giải trừ, nàng có được huyết mạch của thượng thần, tư chất lại không kém, thực lực cũng bắt đầu từ từ tăng lên.
Nhưng những ma khí kia yên lặng trong cơ thể nàng, không bị người phát hiện.
Cho tới bây giờ, Đỗ Hồi xuất hiện, những ma khí kia mới nhận triệu hoán, triệt để thức tỉnh.
"Là lực lượng của ta đang bảo vệ ngươi." Trong giọng nói của Đỗ Hồi tràn đầy hận ý: "Dạ Giang trộm lực lượng của ta, để ngươi sinh ra, cuối cùng hắn còn phong ấn ta ở nơi quái quỷ này, đám Thần tộc như các ngươi, tự xưng là thanh cao, chính nghĩa bất phàm, thế này là chính nghĩa của các ngươi sao?"
Sơ Tranh: "..."
Phụ thân của nguyên chủ cũng rất lợi hại nha.
Nhưng ta cũng không phải là một đám với tụi Thần tộc kia.
Đỗ Hồi âm trầm ánh mắt quét về phía Sơ Tranh: "Hiện tại nên thu hồi lực lượng của ta..."
Thân thể được lực lượng của hắn nuôi dưỡng, sẽ càng phù hợp với hắn hơn.
Đây đều là Dạ Giang nợ ắn.
Mũi chân Đỗ Hồi điểm một cái, thân thể bay vút qua phía Sơ Tranh.
Ầm!
"Tuyết Uyên ngươi làm gì thế!"
***
Chương này dành tặng cho Bingan98 năm mới an lành nhé nàng yêu ^^
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.