Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Anh hai, anh hai."
Một cục bông nhỏ phấn điêu ngọc trác, lung la lung lay chạy về phía một đứa bé trai.
Cục bông nhỏ dùng một tay ôm lấy hắn.
Nó ngẩng đầu lên, trong con ngươi lóe lên ánh sáng rực rỡ: "Anh hai."
Cậu bé trai kia ước chừng bảy tám tuổi, rõ ràng vẫn là trẻ con, lại kéo căng khuôn mặt nhỏ, dáng vẻ như một ông cụ non.
Hắn có chút không thích đẩy cục bông nhỏ ra.
"Đừng đụng vào anh."
Cục bông nhỏ giống như bạch tuộc, đẩy một cái tay của nó ra, thì tay khác lại quấn tới.
"Anh hai, anh hai, chơi, chơi với em." Cục bông nhỏ non nớt nói.
"Không muốn." Cậu bé trai rất không kiên nhẫn: "Đi ra."
Cục bông nhỏ vẫn không từ bỏ, nắm lấy cánh tay của hắn lắc: "Anh hai, chơi với em, anh hai chơi với em."
"Sở Vụ, cha mẹ phải ra ngoài một chút, con chơi cùng em trai nhé."
Cách đó không xa có một người phụ nữ hô lên với hắn.
"Phải chăm sóc em trai thật tốt, có nghe thấy không."
Sở Vụ nhíu mày, hiển nhiên không muốn đồng ý.
Nhưng cục bông nhỏ trông mong nhìn hắn, mà người phụ nữ bên kia hô xong liền đi.
"Anh hai, chơi." Cục bông nhỏ lắc lắc cánh tay hắn.
"Em rất phiền."
"Anh hai."
"Đừng gọi anh."
"Anh hai, anh hai..."
Sở Vụ vẫn rất chán ghét Sở Nhiên.
Bởi vì nó luôn luôn quấn lấy mình.
Không quan tâm tình huống gì cả.
Quấy rầy hắn làm chuyện của mình.
Mỗi lần bị hắn mắng xong, Sở Nhiên luôn chực khóc chạy mất, nhưng chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/790490/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.