Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sở Vụ cho là Sơ Tranh sợ mình sẽ tiếp tục làm ra hành vi quá kích, chẳng mấy chốc sẽ thả mình ra.
Nhưng mà hắn nghĩ sai rồi.
Sơ Tranh thông báo với bệnh viên Tân Nam bên kia, căn bản không có ý định thả hắn ra.
Đại đa số thời điểm Sở Vụ rất bình thường, nhưng có đôi khi lại đột nhiên hỏi cô, có thể rời khỏi hắn hay không.
Sơ Tranh bị hỏi đến bực bội.
"Em nói rồi, sẽ không, phải làm sao anh mới tin?"
Có phiền hay không.
Ngày nào cũng hỏi.
Ngày nào cũng hỏi!
"Bảo bối." Bị Sơ Tranh mắng, giọng điệu Sở Vụ trở nên mềm nhũn: "Anh... anh chỉ sợ hãi."
"Rốt cuộc anh sợ cái gì?"
"Anh sợ..." Sở Vụ rủ mắt xuống, giống như quyết định: "Những lời em và người kia nói, anh đều nghe thấy được, em muốn cùng hắn rời đi, trở về nơi em nên thuộc về."
Sơ Tranh sửng sốt một chút.
Người kia?
Con chó điên nào cơ?
"Anh không thể khống chế nổi suy nghĩ của mình, chỉ cần vừa nghĩ tới chuyện em sẽ rời khỏi anh, anh liền cảm thấy mình sắp hít thở không thông, muốn tìm một nơi phát tiết. Không phải anh cố ý làm tổn thương Phúc Bảo."
Giọng nói của Sở Vụ rất kiềm chế.
Hắn gắt gao siết chặt tay mình.
Hắn thật sự sợ...
Thật sự sợ cô sẽ rời khỏi mình.
Hắn chưa từng sợ hãi như thế.
Hắn chỉ cần ở bên cô.
Hắn có thể không cần gì nữa... Chỉ cần ở bên cô là tốt rồi.
Sơ Tranh suy nghĩ, người Sở Vụ nói hắn là tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/790487/chuong-394.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.