Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Từ bệnh viện thú cưng trở về, Sơ Tranh liền ôm cục bông nhỏ nằm dài trên ghế sofa, không nhúc nhích.
Ánh mắt lãnh đạm của Sở Vụ đảo qua người cô.
Hắn không biết vì sao lúc này mình lại có một loại cảm giác... cảm giác sống chung với cô.
Nhưng càng làm hắn kinh nghi hơn chính là, hắn cũng không chán ghét loại cảm giác này.
Sở Vụ thu thập tâm tình xong.
"Nó vẫn chưa có tên."
"Ồ." Sơ Tranh sờ đến thoải mái, mắt cũng không muốn mở ra nữa.
Không có tên cũng không ảnh hưởng đến chuyện ta sờ lông.
Sở Vụ: "Cô đặt một cái?"
Sơ Tranh: "Tự anh đặt đi."
Sở Vụ: "Cô không muốn đặt tên cho nó?"
Cô cứ ôm không buông tay, chẳng lẽ không phải thích nó sao?
Sơ Tranh: "Lười nghĩ."
Sở Vụ: "..."
Vậy cô đừng sờ nữa!
Sở Vụ nghĩ nghĩ một lát, ánh mắt dừng lại trên người Sơ Tranh một lúc lâu.
Sơ Tranh cảnh giác dò xét hắn.
Cho dù ngươi nhìn ta, ta cũng không nghĩ ra tên được đâu!
Sở Vụ không hiểu ý của Sơ Tranh, từ từ tiến đến: "Vậy gọi là Phúc Bảo đi."
"Ừ."
Kêu cái gì cũng giống nhau, có lông là tốt rồi.
Phúc Bảo cứ như vậy có một vị trí nhỏ ở đây, nếu như không phải Sơ Tranh ôm nó sờ cả ngày, thì Phúc Bảo đại khái đã cảm thấy mình rất hạnh phúc.
...
"Anh đang làm gì thế?"
Sơ Tranh rút đồ vật trong tay Sở Vụ ra.
"Tôi muốn đi làm, không thể cứ ở mãi ở đây được."
"Anh không muốn ở chỗ này?" Sơ Tranh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/790468/chuong-375.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.