Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sở Vụ kiên trì muốn ở lại bệnh viện, bác sĩ trẻ không khuyên được.
"Nữ sinh trong phòng làm việc của cậu..."
Trước đó mạnh mẽ như thế.
Đám người nhà bệnh nhân gây chuyện kia, ở trước mặt cô nhìn giống y như mấy con gà vậy.
Hắn cũng không nhịn được mà kêu một tiếng đẹp trai.
"Tôi và cô ấy..." Sở Vụ hơi nhíu mày: "Trong lúc nhất thời không thể nói rõ ràng được, sau này sẽ nói cho cậu biết."
Bác sĩ trẻ gật đầu: "Cậu đừng suy nghĩ nhiều, chuyện này chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng, tôi tin tưởng cậu."
"Cảm ơn."
"Cảm ơn cái gì." Bác sĩ trẻ vỗ vỗ bả vai hắn: "Vậy tôi qua xem tình hình trước, có tin tức gì sẽ lập tức báo cho cậu ngay."
Sở Vụ đưa mắt nhìn bác sĩ trẻ rời đi, hắn đóng cửa phòng lại.
Âm thanh trên hành lang bị cửa phòng ngăn cách, trong phòng làm việc đột nhiên lâm vào tĩnh mịch.
Sở Vụ thậm chí có thể nghe thấy tiếng mạch đập của mình nhảy lên.
Cánh tay cầm tay nắm cửa của hắn, từ từ nắm chặt.
Hắn vậy mà đang khẩn trương...
Lần đầu tiên làm giải phẫu, hắn cũng chưa từng khẩn trương.
Sở Vụ hít sâu, bình phục lại khẩn trương nơi đáy lòng, quay người...
Sơ Tranh ngồi ở trên cái ghế lúc nãy hắn ngồi, hai tay tùy ý khoác lên ghế dựa, ngón trỏ tay phải như có như không gõ lên ghế một cái.
Rõ ràng là một nữ sinh nhỏ xinh, nhưng tư thế ngồi lại hết sức hào phóng. Cái ghế dựa trong phòng làm việc của bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/790463/chuong-370.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.