Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Bóng đêm như mực, tịnh nguyệt treo cao, nguyệt hoa như sương, trải dài giữa rừng núi.
Tiếng gió dồn dập, lá cây sàn sạt ma sát, ném ra một tàn ảnh dữ tợn trên mặt đất.
Sạt sạt sạt ——
Trong tàn ảnh có bóng đen nhúc nhích, lá cây trên mặt đất lung lay theo bóng đen kia, phát ra tiếng vang lớn hơn.
Sơ Tranh ngồi dậy từ trong đám lá rụng, cô giơ tay sờ soạng phía sau lưng.
Sờ đến chất lỏng ấm áp sền sệt.
Sơ Tranh giơ lên trước mặt, nương theo ánh trăng sáng, bình tĩnh nhìn.
Máu!
Con chó điên nào gây ra vết thương trên lưng ta!
Không đau sao?!
Sơ Tranh không nhìn thấy tình huống trên lưng, nhưng cô có thể cảm giác được máu đang không ngừng xói mòn.
Nếu cứ tiếp tục như thế, cô có thể tử vong vì mất máu.
Sơ Tranh tìm khắp người, không tìm được những thứ như là điện thoại.
Sơ Tranh chống vào bên cạnh đứng lên, đầu óc có chút choáng váng.
Gió đêm phất qua, mang theo mùi máu tươi thoang thoảng bay về phương xa, nơi xa xa hình như có tiếng sói tru.
Quần áo trên người bị thấm máu, gió thổi qua, dán ở trên người, càng thêm khó chịu.
Đừng để ta biết, là ai đưa ta tới chỗ này!
...
"Nhanh lên, bệnh nhân này cần cấp cứu!"
"Bác sĩ, bác sĩ..."
"Người nhà xin dừng bước."
"Cáng cứu thương, lấy cáng cứu thương tới!"
Bệnh viện ban đêm đèn đóm sáng choang, không ít người chen chúc trong đại sảnh của bệnh viện, bác sĩ y tá không ngừng sắp xếp cho những bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/790452/chuong-359.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.