Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Mẹ Lâm đầu tiên là đánh giá Sơ Tranh một phen, rồi nói liên miên lải nhải bảo cô ăn sáng.
Mẹ Lâm lần này được nghỉ phép, sẽ ở nhà vài ngày.
Buông đồ xuống lại bắt đầu thu dọn phòng.
Sơ Tranh yên lặng ăn bữa sáng, nhìn mẹ Lâm đi tới đi lui trong gian phòng.
Xong rồi xong rồi.
Nếu bà ấy phát hiện ra mình lén giấu thẻ người tốt, thì có thể tức giận đến nhảy dựng lên không?
Sơ Tranh cảm thấy rất có thể.
Nghĩ đến hình ảnh kia...
Thật là ồn ào!
"Tranh Tranh, sao phòng con lại không mở được?"
"Khóa hỏng." Sơ Tranh thuận miệng đáp một tiếng.
"Ôi... vậy để mẹ gọi người đến sửa." Mẹ Lâm nói là làm, lập tức lật điện thoại di động tìm người tới sửa.
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh chờ khi mẹ Lâm vào toilet, cấp tốc mở cửa phòng.
Dường như Khương Lương vừa bị đánh thức, ngồi ở trên giường, mờ mịt nhìn cô.
Sơ Tranh đội mũ lên đầu cho hắn, vén chăn lên, trực tiếp ôm người lên.
Thân thể Khương Lương bỗng nhiên bay lên, đôi mắt hơi trừng lớn.
"Đừng lên tiếng." Trước khi hắn lên tiếng, Sơ Tranh nhắc nhở hắn.
Sơ Tranh ôm hắn đi ra ngoài, mở cửa phòng, thả người ở bên ngoài.
Sơ Tranh hôn hắn một cái: "Về nhà ngủ đi."
Cửa nhà khép lại trong tầm mắt mờ mịt của Khương Lương.
Khương Lương: "???"
Sao hắn giống như vừa nằm mơ thế nhỉ?
-
Sơ Tranh tránh khỏi mẹ Lâm lải nhải, trở về phòng vào game.
【 Trò chuyện riêng 】 Khương Lương: Điện thoại của anh hình như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/790445/chuong-352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.