Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Leng keng ——
Khương Lương nhìn qua lỗ mắt mèo xem người bên ngoài là ai trước.
Thấy người đứng bên ngoài là Sơ Tranh, hắn sửa sang lại quần áo của mình, lúc này mới cẩn thận mở cửa.
Trong con ngươi trong suốt dù không có kinh hoảng như thường ngày, nhưng vẫn mang theo vài phần khẩn trương.
Nữ sinh sắc mặt lãnh đạm quét mắt nhìn hắn một cái, bình tĩnh hỏi: "Ăn cơm tối chưa?"
Khương Lương lắc đầu.
"Gọi... thức ăn sẵn."
Sơ • bá đạo tổng tài • Tranh: "Cho anh năm phút thay quần áo."
Trên gương mặt trắng nõn của thiếu niên hiện lên mấy phần mờ mịt, hàng mi dài run rẩy, gập ghềnh hỏi: "... Làm, làm gì?"
"Ăn cơm."
Biểu cảm của Khương Lương trong nháy mắt thay đổi.
Hắn theo bản năng co lại trong cửa, cảm thấy bên trong là khu vực an toàn của hắn.
"Tôi... không đi ra ngoài." Khương Lương rất muốn ra ngoài với cô, nhưng bản năng của hắn lại không muốn rời khỏi nơi này.
Lúc ăn cơm rất nhiều người...
Khương Lương chỉ cần nghĩ tới hình ảnh kia, là đã cảm thấy cả người không thoải mái.
"Anh còn bốn phút." Sơ Tranh mặt không biểu cảm.
"..."
...
Khương Lương đi theo Sơ Tranh vào nhà hàng.
Nhà hàng vô cùng u tĩnh, chỉ có một người phục vụ mang bọn họ vào trong, vị trí xung quanh đều trống không, không thấy vị khách nào cả.
Hiện tại chính là giờ cơm, đáy lòng Khương Lương có chút kỳ quái.
Nhà hàng này hắn biết, có đôi khi Hạ Mộc Phồn sẽ mang đồ ăn của nhà hàng này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/790443/chuong-350.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.