Chương trước
Chương sau
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Diêu Dạ, đệ có nhìn thấy thịt ta vừa nướng không?"
Thẩm Kính Vân ôm trái cây đi tới.
"Làm sao ta thấy được." Thẩm Diêu Dạ chột dạ, không dám nhìn Thẩm Kính Vân: "Có lẽ bị thứ gì tha đi rồi."
"Như thế à..." Thẩm Kính Vân cười cười: "Vậy chỉ có thể ủy khuất đệ ăn chút trái cây rồi."
Thẩm Kính Vân đặt trái cây xuống bên cạnh hắn.
"Ai muốn ăn trái cây của ngươi."
Thẩm Kính Vân đột nhiên xoay người, câu nói thầm của Thẩm Diêu Dạ vừa vặn bị hắn nghe thấy.
Hắn đột nhiên áp sát như thế, Thẩm Diêu Dạ giật mình, trừng to mắt nhìn chằm chằm Thẩm Kính Vân.
Thẩm Kính Vân giơ tay xoa xoa khóe miệng hắn, sau đó vỗ vỗ đầu hắn, trở lại bên kia.
Thẩm Diêu Dạ: "..."
Thẩm Diêu Dạ sờ khóe miệng một cái, sờ được một tay toàn mỡ, hắn nâng tay áo lên xoa xoa, trên mặt đỏ bừng lên, tràn đầy xấu hổ.
Đêm xuống.
Thẩm Diêu Dạ dựa vào cây suy nghĩ lung tung, có thứ gì đó lạnh buốt lướt qua mu bàn tay, Thẩm Diêu Dạ chăm chú nhìn lên, sau đó cả người như bị đóng đinh tại chỗ.
"Thẩm Kính Vân!" Thẩm Diêu Dạ hét to một tiếng.
Khi Thẩm Kính Vân đi tới, thì nhìn thấy bên cạnh Thẩm Diêu Dạ có một con rắn nhỏ màu xanh xiếc, nửa người nó vắt lên mu bàn tay hắn.
Thẩm Diêu Dạ cứng đờ ở đó, sắc mặt tái nhợt đến khó coi, nhìn kỹ thì thấy hắn còn đang phát run.
"Diêu Dạ, chỉ là một con rắn nhỏ." Thẩm Kính Vân nói khẽ: "Đệ hất nó ra là được."
"Thẩm Kính Vân!" Thanh âm của Thẩm Diêu Dạ mang theo sự run rẩy.
Từ nhỏ hắn đã sợ rắn.
Thẩm Kính Vân cũng không phải không biết.
Trông thấy rắn đừng nói dùng huyền khí, đến cử động một cái cũng là khó khăn rồi.
Mỗi người đều có nỗi sợ của riêng mình, Thẩm Diêu Dạ không cảm thấy có gì mất mặt, nhưng ở trước mặt Thẩm Kính Vân, hắn lại cảm thấy mất mặt.
Thẩm Kính Vân tiến lên đẩy con rắn nhỏ ra: "Không sao."
Thẩm Diêu Dạ lập tức nhảy dựng lên, đứng cách thật xa, trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn chằm chằm vào nơi vừa rồi con rắn đi qua.
"Có muốn qua bên kia không?" Thẩm Kính Vân hỏi hắn.
"Không cần." Thẩm Diêu Dạ xoa xoa nơi bị rắn bò qua, toàn thân cũng đang lộ ra ý lạnh.
Thẩm Kính Vân lộ ra một vẻ mặt bất đắc dĩ, một mình trở lại bên đống lửa.
Ánh mắt Thẩm Diêu Dạ nhìn qua bóng tối xung quanh, dường như bên tai luôn có âm thanh "tê tê", "sa sa" vang lên, trên cánh tay hắn cũng nổi đầy da gà.
Do dự nửa ngày, Thẩm Diêu Dạ nhìn qua phía Thẩm Kính Vân bên kia, khẽ cắn môi, cẩn thận lần mò đi qua.
Hắn bò đến bên cạnh Thẩm Kính Vân, thấy Thẩm Kính Vân nhắm chặt hai mắt, liền yên tâm thoải mái ngồi xuống.
Có đôi khi Thẩm Diêu Dạ cảm thấy, lúc ở trong cái bí cảnh kia, là thời điểm mà bọn họ thân cận nhất.
Thế nhưng hồi ức tốt nhất là ở đó, hồi ức xấu nhất cũng chính ở nơi đó.
Ở đó, bọn họ gặp phải một con Huyền thú, con Huyền thú kia có thực lực cường hãn.
Thẩm Kính Vân vì để cho hắn đi trước, nên một mình lưu lại đối phó với Huyền thú.
Thẩm Diêu Dạ chạy được một đoạn, cuối cùng vẫn vòng trở lại.
Thẩm Kính Vân và con Huyền thú kia đều nằm trên mặt đất, Huyền thú đã chết, Thẩm Kính Vân thì thoi thóp.
Có đôi khi Thẩm Diêu Dạ ước là Thẩm Kính Vân chết đi, bởi vì như thế thì phụ thân sẽ không mở miệng ra là Thẩm Kính Vân nữa, và cũng không bắt hắn học cùng Thẩm Kính Vân nữa.
Nhưng khi hắn thật sự nhìn thấy Thẩm Kính Vân thoi thóp, ở sâu trong nội tâm của hắn thế mà lại không muốn Thẩm Kính Vân chết.
Thẩm Kính Vân trúng độc, khó giải.
Độc kia sẽ không ảnh hưởng đến thực lực của Thẩm Kính Vân, vẫn sẽ không kém nhiều so với lúc bình thường, nhưng cứ cách một đoạn thời gian là sẽ phát tác, sự thống khổ của nó không cách nào tưởng tượng được.
Mà mỗi lần phát tác, đều sẽ tiêu hao tuổi thọ của mình
Cho dù thực lực vẫn còn, nhưng thân thể sẽ càng ngày càng suy yếu.
Thẩm phụ khó có lúc không trách phạt hắn, thậm chí cũng không hề mắng hắn, bình tĩnh giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Thẩm Diêu Dạ tình nguyện bị Thẩm phụ trách mắng như trước đây.
Thế nhưng Thẩm phụ trầm mặc, giống như đã thất vọng với hắn đến cực hạn, ngay cả một lời cũng không muốn nói.
Thẩm Diêu Dạ trông coi Thẩm Kính Vân nửa tháng, nửa tháng sau hắn rời khỏi Thẩm gia, bắt đầu đi khắp nơi nghe ngóng biện pháp trị liệu cho Thẩm Kính Vân.
Một hai năm hắn cũng không về thẩm gia, chỉ là mỗi khi tìm thấy thứ hữu dụng thì sẽ sai người mang về mà thôi.
Sau này khi đã đi khắp Đông Uyên nhưng không tìm được biện pháp hữu hiệu, hắn mới đến hạ giới.
Luôn luôn sẽ có cách...
Thẩm Diêu Dạ thoát khỏi hồi ức, thu tầm mắt lại, quay người rời đi.
...
Thẩm gia lụa đỏ trải rộng, chiêng trống ồn ào náo nhiệt, tràn ngập không khí vui mừng.
Hôm nay Thẩm gia có người thành hôn.
"A —— "
Thẩm gia truyền ra một tiếng thét chói tai.
Thẩm Kính Vân nghe tiếng mà tới.
Thẩm Diêu Dạ đứng trong đình viện, trên mặt đất là một cỗ thi thể, máu tươi chảy xuôi bên chân hắn.
"Diêu Dạ, đệ..." Thẩm Kính Vân khiếp sợ.
"Ca, chúc mừng." Thẩm Diêu Dạ ngẩng đầu, trên mặt mang theo ý cười.
"Diêu Dạ đệ đang làm gì vậy?" Thẩm Kính Vân nhìn Thẩm Diêu Dạ: "Ông ấy là nhị thúc của đệ, sao đệ có thể..."
Thẩm Diêu Dạ lui về phía sau, giẫm ra một dấu chân đầy máu trên mặt đất.
Sao hắn có thể...
Hắn đương nhiên có thể.
Bởi vì đây là điều kiện trao đổi nguyên linh kim đan.
"Ca, tân hôn hạnh phúc." Thẩm Diêu Dạ nói xong, dưới chân điểm nhẹ, vọt lên không trung, nhảy vọt mấy cái liền biến mất ở không trung.
Thẩm Kính Vân nhìn vào hư không, sắc mặt cực kỳ kém.
"Gia chủ, thiếu gia chủ ngài ấy..."
Thẩm Kính Vân nói: "Chuyện hôm nay không ai được phép truyền ra ngoài, nhị thúc chết bất đắc kỳ tử."
"... Vâng."
...
Thẩm Diêu Dạ tới tìm Sơ Tranh, nói cho cô biết mình đã hoàn thành điều kiện của cô.
Trong giọng điệu bình tĩnh của Sơ Tranh lộ ra vẻ không để tâm lắm: "Nguyên linh kim đan ta đã cho ngươi, không làm cũng không sao."
"Quân cô nương, làm người phải coi trọng chữ tín, điều đó ta vẫn hiểu." Thẩm Diêu Dạ nói.
Dù sao nhìn cô cũng không giống loại người tốt lành gì, ai biết nếu hắn không làm, thì sẽ có hậu quả gì chứ.
Lời này Thẩm Diêu Dạ không dám nói.
Thẩm Diêu Dạ mặt dày mày dạn ở lại chỗ Sơ Tranh, nhưng cả ngày uống say như chết, có đôi khi Sơ Tranh còn có thể nhặt được hắn ở cửa chính.
"Ngươi sao thế?"
Thẩm Diêu Dạ vừa mở mắt liền đối diện với con ngươi thâm thúy xinh đẹp của nam tử.
Hồng y nam tử chống cằm, khóe miệng mang theo ý cười, phá lệ say lòng người.
Vị này nhà Quân cô nương đúng thật là... Yêu nghiệt a.
"Tạ công tử." Thẩm Diêu Dạ che cái đầu hơi đau đớn, ngồi dậy, mới phát hiện mình đang nằm trong đình viện.
Tạ Xu cười nhắc nhở hắn: "Sơ Tranh nói ngày nào cũng trông thấy ngươi ở cửa chính, có chút muốn xử lý ngươi, ngươi cẩn thận một chút."
"Thật xin lỗi."
"Ngươi không vui sao?"
Thẩm Diêu Dạ lắc đầu, đột nhiên nói một câu: "Tạ công tử, ta thật hâm mộ ngươi."
"Hôm mộ ta cái gì, làm nam sủng sao?" Giọng điệu Tạ Xu không có gì không đúng, chỉ là nói đùa.
"Quân gia đã bị diệt, chuyện này nàng không nói cho ngươi biết à?"
Lông mày Tạ Xu nhẹ chau lại.
Sau khi rời khỏi Đông Uyên, Tạ Xu cũng không biết tình hình phía trên như thế nào.
"Những người năm đó hủy diệt Trọng Tuyết Dạ Nguyệt đều đã chết hết..." Thẩm Diêu Dạ thì thào một tiếng, hắn đứng dậy: "Phiền công tử giúp ta nói với Quân cô nương một tiếng, những ngày này đã quấy rầy rồi."
Tạ Xu nghe ra ý tứ muốn rời đi của Thẩm Diêu Dạ: "Ngươi không sao chứ?"
"Không sao, chỉ là... nghĩ thông một số việc." Thẩm Diêu Dạ nói.
Hắn vẫn cảm thấy mình chán ghét Thẩm Kính Vân.
Nhưng bây giờ hắn mới giật mình nhận ra, có lẽ không phải chán ghét...
Hắn thích người kia.
Nhưng sự yêu thích của hắn, không được phép tồn tại trên đời này
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.