Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Trong mật thất tĩnh mịch im ắng.
Một góc mật thất được phủ lên thảm nhung mềm mại, nam tử nghiêng người nằm ở đó, bên hông có một cách tay vắt ngang, được người ôm lấy từ phía sau.
Đôi mắt nhắm chặt của nam tử bỗng nhiên mở to, ngồi dậy.
Trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi, đáy mắt vẫn lưu lại sự hoang mang do mộng cảnh lưu lại.
"Sao thế?"
Sơ Tranh theo hắn ngồi dậy, giơ tay sờ trán hắn.
Tạ Xu kéo tay cô xuống, đặt lên trên cánh môi hôn, một lát sau hắn đột nhiên xoay người, đè Sơ Tranh lên thảm nhung mềm mại.
Nụ hôn có chút bất an lại vội vàng của hắn rơi xuống, giống như một con vật nhỏ không có nhà để về, mong muốn nhanh chóng tìm một nơi có thể đem đến cho hắn cảm giác an toàn.
Sơ Tranh chỉ ôm lấy hắn, không có quá nhiều hành vi.
Nhưng rõ ràng Tạ Xu rất bất mãn.
Ánh mắt thanh lãnh của Sơ Tranh nhìn hắn một lát, đột nhiên xoay người đẩy hắn sang bên cạnh, vị trí của hai người bị đảo ngược.
Ánh sáng bên trong mật thất rất lờ mờ, tiếng y phục ma sát, làm không khí mập mờ càng rõ ràng hơn.
...
Một đêm phóng túng, ngày hôm sau Tạ Xu tỉnh lại, mờ mịt ngồi ở chỗ đó, vén thảm nhung lên nhìn thân thể của mình, rồi lại nhìn y phục rơi trên mặt đất.
Không khác nào một phụ nam nhà lành bị người ta cưỡng ép.
"Nàng..." Tạ Xu nhìn chằm chằm vào Sơ Tranh đang mặc y phục, cánh môi đỏ bừng khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/790409/chuong-316.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.