Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Không phải." Sơ Tranh kéo căng khuôn mặt nhỏ, phủ nhận đến khí định thần nhàn.
Cứ xem như ta làm thì ngươi có thể làm gì ta?
Đánh ta à!
Cho ngươi châm chọc khiêu khích ta này!
"Sở Ứng Ngữ!" Quách Chấn gầm thét: "Nơi này ngoại trừ ngươi, còn có thể là ai?"
Sơ Tranh giơ tay chỉ về hướng gã.
Quách Chấn theo bản năng nhìn về phía sau, kết quả phát hiện đằng sau không có ai, người cô chỉ chính là mình.
Công chúa Hạ quốc tận mắt nhìn thấy Quách Chấn vừa đụng phải Mộc Ảnh Thú, thì Mộc Ảnh Thú liền tan thành tro bụi, trong thời gian đó, đến cả góc áo Sơ Tranh cũng không động.
Mặt mũi công chúa Hạ quốc tràn đầy phẫn nộ: "Quách Chấn, ta thật sự nhìn lầm ngươi!"
Công chúa Hạ quốc khóc chạy đi.
Quách Chấn muốn tìm Sơ Tranh lý luận, nhưng lại sợ công chúa Hạ quốc xảy ra chuyện, chỉ có thể buông lời: "Sở Ứng Ngữ, ngươi chờ đó cho ta!"
Sơ Tranh mặt lạnh lùng.
Chờ làm gì, đánh ta à!
Ngươi đánh không thắng ta nha!
Yếu gà!
Ba người một trước một sau rời đi.
Sau khi bọn họ rời đi, thân thể Sơ Tranh dựa ra phía sau một chút, mất máu quá nhiều, làm cho cô có chút mê muội.
Cho dù phần mềm có lợi hại đến mấy, nhưng phần cứng không được, thì cũng là không tốt.
...
Sơ Tranh đi ra khỏi cái thông đạo này, ở điểm cuối cùng phát hiện một cái mật thất, nhưng không còn lối đi nào khác.
Cái lối đi này dường như đang biến hóa, cô theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/790375/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.