Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"A..."
Người phụ nữ bị dọa đến thét lên, hàn quang phản chiếu trên con dao ngày càng tới gần đáy mắt bà ta.
Hàn quang đột nhiên dừng lại.
Cổ tay thiếu niên bị người bóp chặt, sau đó cả người bị kéo về phía sau, bị người ôm vào trong ngực.
"Không sao, đừng sợ."
Người phụ nữ sợ tới mức mất khống chế, trố mắt nhìn hai người ôm nhau.
Cái câu "không sao, đừng sợ" kia, rõ ràng không phải nói với bà ta.
Thế nhưng bà ta không chết... không chết...
Sơ Tranh vỗ vỗ lưng thiếu niên, giống như đang trấn an động vật nhỏ.
Cả người thiếu niên đều đang run rẩy, giống như bị dọa sợ.
"Bảo... Bảo bối."
Hốc mắt hắn nóng bỏng, bị dọa đến không dám động đậy, dao trong tay hắn một mảnh nóng ướt, chất lỏng sền sệt theo tay hắn nhỏ giọt xuống đất.
Mùi máu tươi tràn ngập trong đêm đen.
Sơ Tranh khẽ vỗ lưng hắn, giọng nói không nghe ra chút dị thường: "Không sao."
Sao có thể không sao...
Trên gương mặt tinh xảo như họa của thiếu niên mất hết huyết sắc, cả người đều giống như mất hồn.
Giọng nói của Kỷ Thành mang theo sự run rẩy: "Bảo bối, em đừng nhúc nhích, anh gọi 120."
Kỷ Thành tìm tòi trong túi mấy lần, mà vẫn không sờ tới điện thoại di động, nửa ngày sau hắn mới phản ứng được, điện thoại của hắn không ở trên người.
Sơ Tranh hơi đẩy hắn ra.
Tay cô ấn lên miệng vết thương, dao không đâm vào quá sâu, Sơ Tranh trực tiếp rút dao ra.
Kỷ Thành bị dọa đến sắc mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/790366/chuong-273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.