Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Nhưng đây là Tần Phong, Dư Duyệt nào dám nói thẳng ra.
"Cảm ơn nha."
Cô ta cứng ngắc nhận lấy, mùi hương của trà sữa ập vào mặt, làm cho dạ dày bắt đầu cuộn trào.
Cũng may Tần Phong đưa trà sữa xong liền đi.
Sau khi hắn rời đi, Dư Duyệt lập tức ném trà sữa đi, chạy ra khỏi phòng học hít sâu mấy hơi.
Buồn nôn chết cô ta rồi.
Không phải Tần Phong cố ý, Dư Duyệt tự an ủi mình một phen, lúc này mới dễ chịu hơn một chút.
Nhưng làm Dư Duyệt không nghĩ tới chính là, vài ngày liên tiếp Tần Phong đều đưa trà sữa đến cho cô ta.
Nếu là lúc trước, Dư Duyệt đương nhiên rất vui mừng.
Mà bây giờ, Dư Duyệt đại khái muốn chết tâm luôn rồi, hơn thế nữa còn phải cười nhận lấy, và nói mình rất thích.
Sơ Tranh đều có chút không nhìn được, cho nên phân phó Chúc Tử An mua thêm cho cô ta nhiều nhiều trà sữa chút, để cô ta sớm ngày vượt qua tâm ma của mình.
Chúc Tử An: "..."
Tiểu học muội là ma quỷ sao?
...
Sơ Tranh trở lại chỗ ngồi, Kỷ Thành không ở đây, trên bàn của cô có một phong thư rất đẹp mắt.
Sơ Tranh: "..."
Thư khiêu chiến sao?!
Má ơi!
Kích thích!
Thư không dán kỹ, Sơ Tranh trực tiếp rút từ bên trong ra một tờ giấy.
—— Thứ bảy, chín giờ sáng, gặp nhau ở sườn núi Long Ngư, không gặp không về, Tần Phong.
Sơ Tranh: "..."
Mừng hụt rồi.
Còn tưởng rằng là thư khiêu chiến, kết quả lại cho ta xem cái thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/790346/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.