Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Giang Dã tìm một vòng nhưng không tìm được người, hỏi thì ai cũng nói là cô đi ra ngoài rồi.
Đi đâu không thì không có ai biết, xưa nay Sơ Tranh ra ngoài đều không nói với người khác là mình đi đâu, ngay cả khi hắn đi bên cạnh, thì cũng chỉ khi đến nơi cần đến mới biết được.
Giang Dã hầm hừ ngồi trong vườn hoa nhỏ.
Cao Bình đến gọi hắn vào ăn cơm cũng hắn không ăn.
Khi Sơ Tranh trở về liền nghe nói Giang Dã đang cáu kỉnh.
Lúc cô ra ngoài không phải còn rất tốt sao, sao vừa về lại cáu kỉnh rồi?
Sơ Tranh ra vườn hoa gọi Giang Dã.
Giang Dã ngồi trên bãi cỏ trong vườn hoa.
"Sao lại không ăn cơm?"
Giang Dã đang chôn đầu trong đầu gối, nghe thấy âm thanh, bả vai hơi động đậy, một lát sau mới lên tiếng: "Chú Bình nói trước kia em rất hay cười, em gạt anh."
Sơ Tranh hờ hững nghĩ, cô hay cười bao giờ, Cao Bình hoa mắt rồi à?
Sau đó mới phản ứng được, người Cao Bình nói chính là Thịnh Sơ Tranh.
Nhưng việc này phải giải thích thế nào đây?
Thật là phiền phức a...
"Em còn có quan hệ rất tốt với Thịnh Đình, em còn từng cười với hắn đúng không?" Cũng chưa từng cười với hắn cái nào đâu!
Sơ Tranh: "..."
Sao lại kéo đến tên chó điên Thịnh Đình này rồi?
"Sao em không nói gì?" Dỗ anh đi!!
Ta nói cái gì đây?
Hoàn toàn không có cách nào nói mà!
Cũng không phải do ta!
Là con chó đần độn Vương bát đản kia không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/790331/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.