Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Anh."
"Vì sao?" Sao lại không thể là cô chứ?
"Nhìn từ góc độ bắn lúc đó, thì chính là hướng đến anh."
Lúc ấy Giang Dã đưa lưng về phía cửa sổ, viên đạn đầu tiên rõ ràng bay về phía Giang Dã.
Cô mới là người vô tội!
Là cô!
Ánh mắt Giang Dã hơi lấp lóe, nhớ lại cảnh tượng lúc trước.
Giây lát, hắn buông mi xuống, hàng mi nhiễm lên một tầng ánh sáng ấm áp, tạo thành một cái bóng nhỏ trên mí mắt trắng nõn của hắn.
Giang Dã lấy điện thoại ra, nhìn tin tức ở trên, nhịn không được bật cười một tiếng.
Sơ Tranh: "..."
Thẻ người tốt không phải sợ đến choáng váng rồi chứ?
Giang Dã thu lại ý cười, trầm mặc ấn một lúc, sau đó nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, mãi đến khi màn hình điện thoại ấn xuống mà không có phản ứng gì mới thôi.
Sơ Tranh ở bên cạnh đi dạo hai vòng: "Anh ngủ ở đây đi."
Giang Dã ngẩng đầu: "Còn cô?"
Sơ Tranh chỉ chỉ ghế sofa, cầm gối đi đến ghế sofa ngủ.
Vì thẻ người tốt, nhóc đáng thương chỉ có thể ngủ sofa.
Lỡ như lại có người lén lút đến giết hắn thì làm sao bây giờ?
"Thịnh tiểu thư, để một cô gái ngủ trên ghế sofa, tôi không làm được, cô ngủ..."
Sơ Tranh xoay người ấn hắn trở về: "Ngủ, đừng ồn ào."
Giang Dã: "..."
Hung dữ cái gì chứ!
Đèn trong phòng bị tắt, cả phòng lâm vào bóng tối.
Sơ Tranh còn chưa kịp đi, thì vạt áo liền bị giữ chặt.
"Bật đèn..." Thanh âm thiếu niên khàn khàn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/790310/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.