Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Thịnh Đình đứng dậy, bàn tay bóp lấy cổ cô ta, con ngươi sâu thẳm tĩnh mịch không nhìn thấy đáy: "Trang Di, cô thật to gan!"
Yết hầu Trang Di bị bóp chặt, không khí không cách nào tiến vào được, nên hô hấp dần dần trở nên khó khăn.
Nghe thấy âm thanh giận dữ của Thịnh Đình, cô ta hãi hùng khiếp vía.
"Đình... Đình ca..." Khóe mắt Trang Di lập tức phiếm hồng: "Em làm sai chỗ nào?"
Thịnh Đình: "Chuyện cô làm cô còn không rõ ràng à?"
"Đình ca, không biết em làm sai chỗ nào rồi, em không làm gì cả." Trang Di gian nan nói chuyện.
Ánh mắt mang theo tính áp bức của Thịnh Đình rơi xuống: "Ngày Tranh Nhi mất tích cô ở đâu?"
Đáy lòng Trang Di hơi lộp bộp.
Nhưng cô ta cực nhanh trấn định lại: "Em... Em ở cùng Tư Tư mà, Đình ca, nếu anh không tin thì có thể cho người điều tra, em thật sự ở cùng với Tư Tư."
"Tranh Nhi nói là cô mang cô ấy ra ngoài."
"Đình ca, em không có, sao em lại làm chuyện này được chứ." Trang Di lập tức phủ nhận, nước mắt lã chã rơi: "Em biết người Đình ca quan tâm nhất là Thịnh tiểu thư, sao em có thể mang cô ấy ra ngoài được, em không dám."
Thịnh Đình nheo mắt đầy nguy hiểm.
Trang Di khóc đến lê hoa đái vũ, thập phần thống khổ.
Trang Di đi theo hắn nhiều năm, cũng bởi vì cô ta rất nghe lời, cho nên hắn mới để cô ta đi theo lâu như vậy.
Cô ta có lá gan mang người đi sao?
Hắn nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/790306/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.