Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Nha đầu ngu xuẩn, ngươi còn biết đường trở về à, chạy tới chỗ rác rưởi nào vậy?"
Sơ Tranh vừa đi vào viện tử, liền nghe thấy âm thanh âm dương quái khí của nữ tử truyền đến.
Một cô nương váy lục đang ngồi cạnh bàn đá trong viện, Thanh Hà vênh vang đắc ý đứng phía sau nàng ta.
Nàng ta cười lạnh nhìn cô, dưới đáy mắt là chán ghét và khinh thường không thèm che giấu.
Trình Tiêu.
Là một trong những hung thủ hại nguyên chủ rơi vào kết cục kia, và cũng chính là đối tượng cô cần phản công.
Một cô nương dáng dấp thật đẹp mắt.
Sao lại đối xử độc ác với nguyên chủ như vậy chứ? Nguyên chủ cũng không trêu chọc nàng ta mà.
Mỹ nhân rắn rết nha.
Lục Châu nhìn thấy thấy hai người này, thì cả người đều căng thẳng hết lên, mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay và sau lưng vù vù bốc lên.
"Vậy ngươi đi đến chỗ rác rưởi nào về thế?" Sơ Tranh mặt không đổi sắc hỏi lại.
"Ngươi nói cái gì!" Trình Tiêu đứng dậy, tay ngọc đập lên bàn: "Nha đầu ngu xuẩn, ngươi lặp lại lần nữa."
Ngươi bảo ta nói thì ta phải nói à?
Ta cứ không nói đấy.
Trình Tiêu bước nhanh tới, khuôn mặt đẹp đẽ chứa đầy tức giận: "Hai ngày nay ngươi trải qua rất thoải mái phải không?"
Sắc mặt Trình Tiêu đột nhiên biến đổi, ánh mắt nhìn chăm chú vào người Sơ Tranh.
Trên người Sơ Tranh mặc một kiện váy áo màu lam, màu sắc xinh đẹp, chế tác thủ công tinh xảo, thêu thùa sinh động như thật,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/790267/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.