Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ngày thứ hai khi Hạ Hàn rời giường liền phát hiện cửa không mở ra được.
Hắn gọi điện thoại cho Sơ Tranh, mới ngủ dậy nên âm thanh có chút khàn khàn, rất mềm mại, nghe giống như đang làm nũng: "Tiểu mỹ nhân, cửa phòng ta không mở được."
"Ừ."
Hạ Hàn: "..."
Hạ Hàn đợi vài giây.
"Tiểu mỹ nhân, cô có thể đến xem giúp ta một chút xem tại sao mà cửa không mở được không?" Hạ Hàn ôm di động.
Sơ Tranh thập phần lạnh lùng cự tuyệt hắn: "Không rảnh."
Hạ Hàn: "..."
Đầu điện thoại bên kia đã bị cúp, Hạ Hàn nhìn điện thoại, làm gì nha?
Sao cô lại cúp điện thoại của mình chứ?
Hạ Hàn lại kéo cửa thêm vài cái, nhưng hoàn toàn không mở ra được, Hạ Hàn nhìn về phía cửa sổ, cửa sổ có thể mở ra, nhưng hắn không thể leo xuống được.
"Tiểu mỹ nhân! Tiểu mỹ nhân!"
Hạ Hàn ghé vào cửa sổ, hướng xuống phía dưới kêu lớn.
Sơ Tranh mặt lạnh bay ở bên ngoài, ngửa đầu nhìn Hạ Hàn.
"Kêu cái gì?" Có thấy phiền không.
"Cô mau giúp ta mở cửa đi."
"Ngoan ngoãn đợi trong phòng đi." Sơ Tranh nói xong thì lập tức biến mất trước mặt Hạ Hàn.
Nhưng cửa phòng rất nhanh được mở ra, Sơ Tranh mặt lạnh đứng ngoài cửa phòng, thần sắc Hạ Hàn vui mừng, nhấc chân đi về hướng cửa phòng.
Tiểu mỹ nhân đúng là khẩu thị tâm phi, quả nhiên trong lòng vẫn...
Phanh ——
Hạ Hàn suýt chút nữa bị đụng trúng mũi.
"Tiểu mỹ nhân?"
Thanh âm của Sơ Tranh từ ngoài cửa truyền vào: "Ngươi còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/790219/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.