Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Hạ Hàn kéo Sơ Tranh, giọng điệu có chút khẩn trương: "Kia là sư thúc của ta."
"Ừ."
"Chúng ta tránh mặt ông ta một chút." Hắn vẫn nhớ rõ mình xuống núi bằng cách nào, ở trong lòng đám người kia, nhất định là hắn ăn trộm thẻ sau đó trốn xuống núi.
Hơn nữa vị sư thúc này vẫn luôn không thích hắn.
"??" Sơ Tranh mờ mịt, tại sao phải tránh? Mà muốn tránh cũng là ngươi tránh nha, liên quan gì tới ta đâu nào.
"Sư phụ, là tên phản đồ Hạ Hàn kia." Hạ Hàn chưa kịp tránh đi, thì thanh niên đằng sau lưng lão giả đã nhìn thấy hắn.
Lão giả nghiêm mặt, khoanh tay bước đi nhìn thập phần uy nghiêm.
Nghe thấy lời của đồ đệ mình, cũng nhìn sang phía Hạ Hàn, nhưng có lẽ thấy đó là việc riêng của môn phái, nên lão giả không lên tiếng, chỉ hừ lạnh một tiếng, biểu thị rằng mình không thích.
Người phụ nữ và Diêu Vi đều nghe thấy được, nhưng cũng không hiểu rõ nguyên nhân trong đó.
Người phụ nữ nhìn Hạ Hàn vài lần, thấy hắn mặc y phục kiểu Trung Quốc, ống tay áo thêu long văn tinh xảo, dung mạo lại là môi hồng răng trắng, giống như một vị tiểu công tử xuyên nhầm thời không, làm người ta cực kỳ ưa thích.
Nhìn người này, cũng giống như người trong giới...
"Thiên sư quen biết cậu bạn này sao?" Người phụ nữ thăm dò hỏi.
"Tên phản..."
Thanh niên còn chưa nói hết câu, thì đã bị lão giả cắt ngang: "Không biết."
Người phụ nữ nhìn Hạ Hàn, lại nhìn vị thiên sư đang nghiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/790215/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.