Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh ngồi một lúc, sau đó đứng dậy đi đến bên cạnh hít thở không khí.
"Cố Sơ Tranh!"
Liễu Mạn Mạn đứng cách Sơ Tranh không xa, thanh âm không nhẹ không nặng gọi cô một tiếng.
"Có việc?"
"Tôi muốn nói chuyện với cô." Liễu Mạn Mạn nói: "Chúng ta qua bên kia."
"Không đi." Sơ Tranh cự tuyệt, xa như vậy, không muốn đi.
Sơ Tranh trở về, sắc mặt Liễu Mạn Mạn lập tức trở nên khó coi, cô ta trầm mặc vài giây, đột nhiên tiến lên, kéo cánh tay Sơ Tranh.
Sơ Tranh còn chưa kịp làm gì, Liễu Mạn Mạn đột nhiên kêu lên một tiếng, sau đó ngã thẳng về phía sau.
Những người ở đằng xa nghe thấy tiếng kêu, lập tức chạy tới.
"Sao thế?"
"Xảy ra chuyện gì?"
"Mạn Mạn? Chuyện gì xảy ra thế? Mau đứng lên."
Phùng Kiều và Ngụy Quân đỡ Liễu Mạn Mạn dậy, vẻ mặt Liễu Mạn Mạn rất khó chịu, lên án Sơ Tranh: "Cho dù cô không muốn cho tôi mượn đồ, cũng không cần quá đáng như vậy chứ?"
Sơ Tranh: "..." Thứ chó má này nói diễn là diễn sao?
Cũng không cho người ta cơ hội phản ứng!
Lúc quay phim cũng không thấy cô nhập vai thế này đâu?
"Có chuyện gì thế?"
Tạ Chu cũng đến đây, nhìn thấy Liễu Mạn Mạn được người ta đỡ, thanh âm trầm xuống mấy phần, ánh mắt lạnh lùng đảo qua đám người.
"Tạ ảnh đế, hình như là cô ta đẩy Mạn Mạn." Phùng Kiều lập tức cáo trạng.
"Em chỉ muốn mượn cô ấy một chút kem chống muỗi, nhưng cô ấy không cho mượn, mà còn..." Liễu Mạn Mạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/790138/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.