Editor: Hựu Ngạn
Từ trong nhà bước ra, Lâm Thư Dung một tay kéo Thanh Nhược, một tay cầm di động gọi điện thoại cho mẹ Lâm.
"Mẹ."
"Ơ, Tiểu Dung, con tan học rồi sao?"
Lâm Thư Dung nhìn trời có chút sương mù cười cười, thanh âm vừa nhu thuận lại dịu dàng "Mẹ, con đi ra ngoài một đoạn thời gian.”
Mẹ Lâm vốn đang bận rộn trong phòng bếp, hiện tại hơn năm giờ, đã có người đến ăn cơm. Bà nghe thấy hắn nói thế thì vội vàng từ phòng bếp chạy ra ngoài, dù biết rõ sẽ không nhìn thấy hắn, nhưng vẫn sốt ruột quan sát xung quanh "Thư Dung, con muốn đi đâu nha, con còn phải đi học, đừng đi lung tung. Con đang ở đâu? Mau trở về..."
Lâm Thư Dung cười khẽ cắt ngang lời bà "Mẹ, con mới hai mươi tuổi, không muốn sống một cuộc đời như thế này mãi. Con chỉ là thiếu hai ngón tay, cũng không phải bị cắt đi cả bàn tay, con trai của mẹ còn chưa phải là một kẻ phế bỏ đâu. Để cho con đi ra ngoài, đến lúc đói tới mức không có cơm ăn thì con sẽ tự mình trở về.”
Mẹ Lâm bị một câu của hắn nói ra nước mắt, đối với bà con trai luôn tuyệt nhất, còn lâu mới là người tàn tật. Sau khi Lâm Thư Dung bị tai nạn ô tô, phải nằm viện mất một đoạn thời gian, suốt nửa tháng không mở miệng nói qua một chữ nào, khi đó hắn rõ ràng là không muốn sống nữa. Cha mẹ Lâm và họ hàng trong nhà ngày ngày đến thăm, những lời có thể khuyên can đều đã nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-tay-anh-cung-ngam-sao-troi/211459/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.