Trước mặt lạnh, sau lưng cũng lạnh. Lật Manh cảm nhận được công nghệ bảo quản cá muối đông lạnh.
Mà cơ thể người đàn ông sau lưng Lật Manh trở nên căng thẳng, lúc sau mới hơi thả lỏng.
Bọn họ trở lại lâu đài, thấy cửa sổ đá có giàn tường vi. Lật Manh cho rằng rốt cuộc bản thân cũng đã hoàn thành công việc, kết quả Serrill lại đặt cô lên bệ cửa sổ đá. Dưới chân cô chính là độ cao mà nếu ngã chết sẽ biến thành bánh nhân thịt.
Người đàn ông nửa ngồi xổm cạnh người cô, duỗi tay ôm lấy eo cô, sau đó hắn yên lặng rũ mắt, chăm chú nhìn cô rất lâu. Nhìn đến mức Lật Manh hoàn toàn không hiểu trong đầu người này đang nghĩ cái gì.
Cô cảm thấy thời gian làm việc của mình đã gần hết. Cho nên cô trầm tư một lát, rồi mới thử mở miệng, "Serrill đại nhân, tôi có thể quay về chưa?"
Dù sao cũng sắp tới bình minh, thời gian này rất nhiều huyết tộc đều bắt đầu đi vào giấc ngủ.
Serrill híp mắt, trên gương mặt lạnh lùng xuất hiện một tia cổ quái
"Thực ra...... Còn có thể lớn mật hơn nữa."
Thanh âm của hắn có chút khàn khàn, cánh môi xinh đẹp khẽ mở, như đang dụ dỗ.
"Quy củ của huyết tộc rất cởi mở, cho nên xem trộm ngực của ta cũng không sao đâu."
Trên khuôn mặt của Lật Manh hiện lên vẻ kỳ quái, đôi mắt lại biến thành mắt cá mặn ướp lạnh.
Thoạt nhìn vô cùng ngốc nghếch.
Lớn mật? Cởi mở? Xem trộm? Không sao?
Mỗi chữ này cô đều biết, nhưng khi chúng kết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-chu-lai-hac-hoa/1742880/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.