Dù sao con người mất chút máu cũng không có chuyện gì lớn.
Đôi mắt Serrill đã hoàn toàn biến thành màu đỏ, màu đỏ ám trầm mỹ lệ, hóa thành một loại ánh sáng thanh triệt, chuyển động sâu trong con ngươi.
Hắn nhìn vẻ mặt ôn nhu của thiếu nữ. Có chút kỳ quái mà hơi ngửa đầu lên, trên khuôn mặt tròn trĩnh mềm mại xuất hiện một loại lệ khí lạnh bạc.
"Như thế nào, đối tốt với ta là muốn cơ mật gì của huyết tộc sao?"
Thật ra Lật Manh không nghĩ tới vấn đề này. Chẳng qua nghĩ đến thiết lập nhân vật của mình là gian tế, khóe môi nhịn không được khẽ nhếch.
"Nhóc nói vậy thì là vậy đi."
Nhóc nhỏ như vậy, có thể biết được cơ mật gì của huyết tộc chứ.
Serrill cảm thấy yết hầu khát khô, đã tới mức không thể chịu đựng được. Nhưng câu trả lời của cô, lại làm hắn sửng sốt một lúc lâu, sau đó mới dâng lên lệ khí.
Quả nhiên chỉ là vì...... Lợi dụng hắn.
Serrill lạnh lùng gợi lên môi mỏng, trên mặt xuất hiện cảm giác thành thục lãnh khốc không thuộc về một đứa bé.
"Nàng......"
Giọng hắn hơi ngừng, thanh âm non nớt không biết vì sao lại có thêm một tia tà khí nguy hiểm.
"Muốn biết bí mật gì?"
Lật Manh cảm thấy lỗ tai có chút ngứa, giống như có người cầm lông chim khều màng tai cô.
Nhìn tiểu khả ái đói bụng, đói đến nổi nóng nảy. Lại không chịu uống máu cô. Cô hiểu rõ, đây là một huyết tộc rất có lễ phép. Cho nên cảm thấy ăn không uống không rất xấu hổ, muốn giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-chu-lai-hac-hoa/1742871/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.