Edit: Y Song
Beta: LoBe
___
Sau đó Lật Manh trầm mặc xốc chăn che kín Tần Quy Vân lên một chút, nhìn thanh niên nằm trên giường. Anh hơi hơi nghiêng người, đôi tay bị áo trói chặt sau lưng, bởi vì giãy giụa mà lộ ra không ít.
Dưới chăn, ánh mắt anh ôn nhu, tóc tán loạn, trên gương mặt trắng nõn mang theo vài tia đỏ ửng ủy khuất, thanh âm lại khàn khàn: "Vợ, em buông ra một chút."
Lật Manh tay cầm chăn, mạnh mẽ nắm chặt, hàm răng không nhịn được cắn môi, ẩn nhẫn khắc chế. Sau đó âm thanh cô rầu rĩ, mềm mại vang lên, "Đừng cử động."
Dường như rất bất đắc dĩ, lại không biết làm thế nào.
Tần Quy Vân an tĩnh chăm chú nhìn cô, lông mi thật dài khẽ rũ, môi mỏng hơi mím, lộ ra ý cười nhu hòa. Dường như anh biết khi nào lực sát thương của mình lớn nhất, hơi thay đổi tư thế, dưới cổ xinh đẹp, lồng ngực trắng nõn phập phồng, chăn cũng không che được đường cong vòng eo thon chắc xinh đẹp của anh.
Âm thanh anh nhẹ nhàng nhưng ánh mắt lại u ám nguy hiểm, "Em hôn tôi một lúc, tôi sẽ không động đậy."
Lật Manh lạnh lùng trừng mắt nhìn anh. Đừng tưởng rằng cô có thể nhịn được. Động đậy nữa...... Sẽ không khách khí.
Tần Quy Vân hạ giọng, giọng mũi nặng hai phần, mềm mại mà ái muội: "Thật sự, không lừa em."
Lật Manh rốt cuộc thở dài. Cô chính là một thánh nhân vậy mà có thể nhịn đến tận bây giờ. Nếu nhiệm vụ thất bại, đói chết một nhà già trẻ hệ thống, cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-chu-lai-hac-hoa/1742832/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.