Sắc mặt ông chủ quán ăn lập tức hòa hoãn lại, ánh mắt nhìn Lật Manh cũng ôn hòa hơn một chút.
Còn Tần Quy Vân đã dắt Lật Manh rời khỏi. Lật Manh còn đang tự hỏi mười tám vạn của mình đã chạy đi đâu. Đột nhiên Lật Manh nghe được thanh âm bình đạm của Tần Quy Vân:
"Đừng quyên góp hết tiền như vậy, trong khoảng thời gian này em không có thu nhập gì, vậy mà dám quyên nhiều tiền như thế sao?"
Lật Manh ngẩng đầu nhìn anh. Thanh niên đeo kính, đôi mắt xinh đẹp bình tĩnh ẩn dưới mắt kính. Tần Quy Vân khẽ cười:
"Ông nội nói, em đã quyên góp cho cô nhi viện hai mươi vạn, số tiền còn lại trong sổ tiết kiệm không nhiều lắm, lại không tìm anh, em định sống kiểu gì?"
Giọng nói bình tĩnh rõ ràng, không biết vì sao lại khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo. Giống như đang muốn nói: Em không tiêu tiền của tôi, em sai rồi, em xin lỗi tôi đi.
Biểu tình Lật Manh đờ đẫn một lúc, mới hỏi: "Tại sao ông nội anh biết tôi quyên rất nhiều tiền?"
Đồng thời Lật Manh cũng vừa nhớ ra, lúc cô quyên góp tiền, có run tay một chút, ước chừng ấn nhầm vào mấy số không rồi. Bảo bảo rất nghèo, bảo bảo rất bất hạnh, bảo bảo muốn khóc.
Tần Quy Vân khẽ liếc qua Lật Manh, không nhanh không chậm nói: "Bởi vì em xuất thân từ cô nhi viện nên ông nội thường quyên góp tiền cho cô nhi viện. Mỗi tháng cô nhi viện sẽ trực tiếp thông báo tên những nhà hảo tâm trên Weibo, bên cạnh còn có số
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-chu-lai-hac-hoa/1742817/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.