Sau đó Tần Quy Vân vòng tay qua eo cô, chậm rãi cố gắng không đặt quá nhiều trọng lượng lên đó, lòng bàn tay ấm áp đã chạm đến bụng cô.
Cô gái tựa hồ như bị làm phiền, thân thể run lên. Tần Quy Vân lập tức nín thở, không nhúc nhích, lo lắng đã làm cô tỉnh giấc. Nhưng bàn tay, vẫn nhẹ nhàng đặt ở bụng cô như cũ.
Bụng cô ấy vừa nhỏ vừa mềm mại.
Dưới ánh đèn mờ ảo, người đàn ông luôn lạnh lùng lãnh đạm từ trước đến nay lại khẽ mím môi, sắc mặt đỏ bừng.
Lật Manh không cử động nữa, dường như lại ngủ thiếp đi.
Tần Quy Vân rũ mắt nhìn chằm chằm mái đen tóc dài của cô, từng sợi tóc mềm mại rơi trên gối, còn có thể nhìn thấy cần cổ trắng nõn mềm mại của cô.
Hình như chỗ nào trên người cô gái này cũng mềm như bông.
Tần Quy Vân im lặng chăm chú nhìn rất lâu, lặng lẽ dùng lực mạnh hơn chút, bảo đảm cô vẫn nằm trong ngực anh, không để cô bị hở ra ngoài chăn.
Cảm nhận được cô gái đang cuộn tròn trong lồng ngực mình, cơ thể trong bộ đồ ngủ lỏng lẻo lại càng thêm gầy yếu.
Tần Quy Vân im lặng rất lâu, đột nhiên nhịn không được thở dài một hơi.
Làm sao bây giờ, không ngủ được.
Kìm nén sự thôi thúc trong tâm trí của mình, Tần Quy Vân yên lặng rũ mắt xuống, tập trung vào việc xoa bụng cho cô.
Vùng da dưới lòng bàn tay anh cuối cùng cũng đã ấm lên.
Vẻ mặt Tần Quy Vân bình tĩnh như cũ, hơi thở lại có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-chu-lai-hac-hoa/1742807/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.