Edit: LoBe 
___ 
Lật Manh chỉ cảm thấy lỗ tai nhột nhột. Thanh âm ôn nhu của thiếu niên sát ngay bên tai: 
"Đây là lễ vật tôi tặng em." 
Lễ vật cho cô? Lật Manh ngơ ngác mở mắt ra, liền nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của thiếu niên, giống như bầu trời sẩm tối, ánh mắt đen sâu thẳm. Ngữ khí của Cố Nặc trầm thấp, môi mỏng nhẹ cong lên: 
"Tôi biết em thích anh." 
"Hả?" Lật Manh nghi hoặc nhìn anh. Anh biết kiểu gì? Tại sao cô không biết nhỉ? 
(Be: Thế chương trước đứa nào thích nói đứa kia, yêu không được mà sinh hận:)))) 
Cố Nặc cúi đầu đối diện với anh mắt cô, đôi mắt sâu lạnh lùng dần dần có độ ấm. 
"Vì vậy nên cho dù anh họ có uy hiếp em, em cũng chưa từng bán đứng anh." 
Tuy rằng cô có bán đứng thì anh cũng sẽ không để tâm. Từ trước tới nay Cố Nặc đều sống trong hắc ám, người bán đứng anh đếm không xuể. Nhưng chỉ có mình cô, chưa từng có chút ý niệm hại anh lần nào. 
"Tôi biết em thích tôi, cho nên ngày nào cũng bồi tôi đến tận đêm khuya." 
Cho dù lý do rất qua loa có lệ là ăn mì gói. Mỗi ngày, sau khi Cố Nặc ở trường huấn luyện về, trên người toàn là mùi máu, huyết tinh âm trầm tỏa ra khắp nơi nhưng lại bị một nụ cười của cô, cùng với một bát mì gói giá rẻ làm cho tan biến, trong lòng chỉ còn lại ấm áp. 
"Tôi mất trí, em cũng không hề rời đi. Tôi biến thành tang thi, em ở bên cạnh bảo vệ tôi." 
Cố Nặc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-chu-lai-hac-hoa/1742759/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.