Edit: OneDay
Beta: LoBe
___
Cố Nặc im lặng nhìn Lật Manh, đôi mắt đỏ nhạt, lông mày thanh tú, môi mỏng trong lòng bàn tay cô nhẹ nhàng cong lên mang theo nét cười lạnh lẽo. Thiếu niên xoa xoa tay cô, mang theo một cảm giác ái muội mơ hồ.
Lật Manh sợ nhột, ngón tay run lên một cái liền rút lại.
Cố Nặc vậy mà lại im lặng không lên tiếng, anh tiến lên trước một bước nhìn Lật Manh đang ngồi trên đỉnh nóc xe. Đôi môi mỏng không che giấu được ý cười mà nhếch lên.
"Em nói đi."
Lật Manh cảm thấy hai người cách nhau quá gần. Thiếu niên không nhanh không chậm vươn tay nhẹ nhàng đặt xuống hai bên hông cô. Sau đó anh khẽ ngiêng đầu, để lộ đường cong xinh đpẹ ở cổ, yết hầu còn khẽ run lên.
Lật Manh cố gắng ngồi dậy, nhưng phát hiện hai chân bị kẹp giữa thân xe và chân Cố Nặc. Tư thế này, không hiểu sao cứ cảm thấy xấu hổ. Lật Manh hít sâu một cái, xung quanh vẫn là tiếng rống giận của Cố Thiên:
"Vì sao em lại có thể vì yêu Cố Nặc tới nổi sinh mạng cũng không màng?"
Cô cảm thấy biểu tình của mình nhất thời ngưng hoạt động, tên Cố Thiên khốn kiếp này thiếu chỗ chôn hả? Mọi người đều là pháo hôi, tại sao có thể diễn xuất hay như vậy, còn cướp lời thoại của người khác nữa.
Pháo hôi tội gì phải làm khó pháo hôi chứ.
Đại gia cơm hộp quả nhiên nhiệt tình, ăn nhiều quá nên phải bà tám.
Cô thật sự suy nghĩ mãi cũng không ra vẻ mặt của thiết lập nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-chu-lai-hac-hoa/1742756/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.