Chương trước
Chương sau
Lật Manh nhìn Cố Nặc mở cái hợp, lộ ra...... Hai chiếc váy theo phong cách lolita, một chiếc màu trắng có ren như trang phục hầu gái, một chiếc màu hồng theo phong cách công chúa, còn kèm nơ.
May là không có thứ gì khác khó coi. Cô chỉ sợ cả cái hộp anh mở toàn là đồ dùng tình thú.
Lật Manh không hề tin tưởng vào trình độ biến thái của Cố Nặc mất trí nhớ. Cô nhớ cậu thiếu niên vô cùng dịu dàng nhìn rất dễ khi dễ trước khi mất trí nhớ ấy, còn không thì Cố Nặc tang thi cũng được, ít nhất còn nhược trí.
Thiếu niên dựa vào cạnh bàn, tóc mái màu đen rũ xuống trước mắt, khuôn mặt anh quá tái nhợt, nhưng lại mang theo một vẻ mặt nào đó mềm mại gọi là ôn nhu, như đang nhớ lại cái gì, ngón tay thon dài trắng nõn của anh chậm rãi sờ qua những nếp váy.
Vải bằng tơ lụa, quả là đáng để anh dùng vật tư đổi, tuy thiết kế còn chưa đủ cao cấp, nhưng nếu được Lật Manh mặc, nhất định...... rất đáng yêu.
Lật Manh một tay chống cằm, trưng cái mặt than nhìn mấy bộ váy phá sản đó, cảm thấy tình huống này rất quen thuộc. Mỗi lần Cố Nặc mua váy đều vuốt ve như vậy, cứ như vuốt ve tình nhân, chỉ thiếu mỗi nụ cười khặc khặc khặc quái dị.
Thích thì cứ nói đi, đã tận thế rồi, thích đồ nữ thì có sao đâu? Muốn mặc thì mặc đi chứ.
Cố Nặc buông váy ra, tùy ý chiếc váy công chúa rườm rà rơi lại vào hộp, sau đó anh chìa bộ trang phục hầu gái ra, "Đẹp không?"
Lật Manh rất muốn lắc đầu, nhưng nghĩ đến trước kia cô cũng từng kháng cự không muốn váy, Cố Nặc lại lấy kéo ra, ôn nhu cười, vừa cắt nát váy làm trò trước mặt cô vừa nói: "Cái váy này trị giá ít nhất ba chiếc xe vật tư, nhưng Tiểu Manh không thích thì không còn giá trị tồn tại nữa."
Cái cảnh tượng biến thái đó đã hiện lên rõ ràng ngay trước mắt.
Lật Manh nuốt "ực" một tiếng, nuốt mấy lời khó coi vào, sau đó cười giả lả nói: "Đẹp."
Ngón tay Cố Nặc chậm rãi đặt lên bả vai mảnh dẻ của cô, anh cúi đầu, đôi mắt thẳng cùng một đường với mắt cô. "Đẹp là được rồi, vậy em tắm rửa xong đổi bộ này đi, bộ công chúa kia quá ít nơ, chờ anh khâu thêm nhiều nơ nữa rồi cho em mặc."
Nơ?
Cái thứ đến con nít ba tuổi cũng ghét bỏ tại sao còn đòi khâu nhiều hơn?
Không đúng, một công tử nhà giàu, một đại boss trong tận thế, một đại nam chủ trước sau đều có tiểu đệ hầu hạ như anh, lại biết may vá?
Lật Manh trầm mặc một hồi, lại cảm thấy không có gì ngoài ý muốn.
Đầu năm nay nam nữ đều bình đẳng, đã chấp nhận nữ giới hút thuốc uống rượu cắt tóc, thì sao không cho nam giới mặc váy lấy kim chỉ mà hiền thê lương mẫu khâu khâu vá vá chứ.
Không thể kỳ thị giới tính.
Thế rồi Lật Manh cầm ngược lại tay anh, ngón tay thiếu niên khô ráo hơi lạnh, cô không kiềm được nhéo nhéo, lại không chú ý tới ánh mắt Cố Nặc trầm hơn vài phần.
Lật Manh cố gắng nặn ra vẻ mặt thân thiện, sau đó chậm rãi nói: "Nếu anh thích, em không ngại anh mặc váy đâu."
Đủ khách sáo rồi chứ.
Đủ hòa ái rồi chứ.
Đủ không kỳ thị rồi chứ.
Sau đó cô thấy Cố Nặc chậm rãi ngẩng đầu lên, hàng lông mi rậm không hề rung động, đôi mắt đen sẫm như nén lại vẻ âm trầm. Sau đó khuôn mặt tái nhợt đến trắng tái, tinh xảo đến lãnh khốc của thiếu niên chậm rãi nở nụ cười ẩn chứa một tia nhu hòa làm người ta kinh hãi.
"Em mới nói gì? Anh không nghe rõ, lặp lại lần nữa, Tiểu Manh."
Lật Manh cảm thấy mình như bị rắn độc theo dõi, vẻ mặt cô cứng đờ một chút rồi mới bình tĩnh nói: "Em nói là, em mặc vào nhất định sẽ rất đẹp."
Đôi mắt đen nhánh ấy của Cố Nặc lúc này mới phủ lên một tia ôn nhu, anh duỗi tay dịu dàng vuốt tóc Lật Manh. "Ừ, ngoan."
Lật Manh: Ngoan anh mi.
Nể tình anh là vai chính, nhịn.
Ai bảo cô.....yếu hơn chứ huhu.
___
LoBe: Chương 40 sẽ cho mọi người xem mặt của con nhỏ LoBe:v
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.