Lật Manh ôm thiếu niên đã ngất xỉu. Sườn mặt tái nhợt không chút máu của anh có cảm giác trắng như màu sứ, tinh xảo đến nỗi không có sức sống, ngón tay cũng mềm mại rơi trên mặt đất, mạch máu màu xanh nhạt bên dưới làn da mỏng manh, có một loại mỹ cảm yếu ớt.
Nhưng trên tấm lưng anh, lại đều là vết thương bị ăn mòn mà ra. Miệng vết thương đã bắt đầu đỏ lên, cái màu đỏ như màu dung nham trong núi lửa này đang làn tràn trên khắp cơ thể anh.
Lúc Lật Manh ôm anh, giống như đang ôm một khối than củi. Cô muốn buông tay ra, nhưng nghĩ người anh em này đối xử với cô không tệ mà. Nếu không nhờ anh, phỏng chừng hiện tại cô chính là một cục thịt kho tàu, bị mưa axit nấu đến chảy ra rồi.
Cô nhìn thoáng qua mưa axit bên ngoài. Nó đã nhỏ đi nhiều bởi vì cơn lốc đi qua rồi, một chút mưa bụi như thế, có lẽ, chắc là, có khả năng...... cô có thể vượt qua được.
Bàn tay Lật Manh dùng sức ôm lấy eo thiếu niên, vòng eo này...... hắc, có sức bật thật, vừa gầy vừa rắn chắc.
Cô mặt than nghĩ, sau đó ôm anh vào lòng mình, mà cô thì chậm rãi xoay người, nhét anh vào vị trị an toàn mình vừa ngồi. Thiếu niên khá nặng, cơ thể thon dài, còn có đôi chân dài ấy của anh đều là nguyên nhân chiếm chỗ, làm hai người phải chen chúc rất chật chội trong một sơn động nhỏ.
Tay Lật Manh đỡ ót của thiếu niên, sợ anh ngã đập đầu vào góc nhọn của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-chu-lai-hac-hoa/1742726/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.