Ánh mắt Lật Manh sáng lên, không ngờ có hiệu quả rồi. Xem ra đối với người bị mất trí nhớ, nhắc lại những việc trong quá khứ vẫn có tác dụng.
Nàng lập tức không ngừng cố gắng, "Sau khi hôn còn uống rất nhiều nước súc miệng sát khuẩn, loại em uống là màu xanh lá cây, anh còn nhớ không?"
Phương pháp làm nước súc miệng là thứ độc nhất vô nhị do cô làm ra. Đây chính là một trong những thứ làm cô kiêu ngạo nhất.
Thiếu niên: "......"
Lật Manh nở một nụ cười ngây ngốc "mềm mại", "Anh còn nhớ em không? Cố Nặc."
Giọng nói của thiếu nữ không chỉ trầm thấp, còn mềm mại dễ nghe.
Răng nanh của thiếu niên tang thi chần chờ một chút, cuối cùng nhẹ nhàng rời đi cần cổ mảnh khảnh của cô. Lật Manh cho rằng anh đã nhớ ra, còn cảm thán không hổ danh là hào quang của vai chính, biến thành tang thi rồi còn có thể khôi phục được nhanh như thế. Kết quả giây tiếp theo, thiếu niên lui ra sau vài bước, trong bóng đêm âm u, anh quay mặt nhìn ra ngoài.
Ngoài cửa, có gì đó đang ngo ngoe rục rịch.
Là tang thi, tang thi cao giai.
Chóp mũi anh giật giật, dường như ngửi được mùi hôi, làm anh chán ghét nhăn lại đôi mày tinh xảo. Trong bóng đêm, thiếu niên hơi hạ người xuống, bên dưới mái tóc đen rối bù, trong đôi mắt màu đỏ lưu chuyển quang hoa mê người.
Anh nhảy lên cửa sổ, ngón tay cào vào ven cửa sổ được làm từ gỗ thật mạnh, nứt toạc ra, vỡ vụn. Tóc của Lật Manh thậm chí bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-chu-lai-hac-hoa/1742713/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.