Hai người nhìn nhau, rõ ràng ai cũng không động đậy, không khí đột nhiên trở nên ám muội.
Triệu Dận nhìn A Chiêu không chớp mắt, giọng khàn khàn nói: "Chiêu Chiêu......"
A Chiêu đột nhiên duỗi tay ra chặn môi hắn lại: "Gọi ta là A Chiêu."
Triệu Dận không rõ lý do.
A Chiêu mặt đỏ ửng, nhẹ giọng nói: "Có rất nhiều người gọi là Chiêu Chiêu rồi, A Chiêu......!chỉ có chàng gọi thôi."
Triệu Dận thở hổn hển.
Hắn đột nhiên vươn tay ra bóp lấy eo A Chiêu, đem người giam cầm trong lồng ngực mình, gọi nàng một tiếng rồi lại một tiếng:
"A Chiêu......!A Chiêu......"
A Chiêu nhỏ giọng đáp lại hai tiếng.
Nàng ngoan ngoãn dựa vào trong lòng Triệu Dận, không biết là thẹn thùng hay như thế nào, âm cuối nhẹ nhàng, còn có chút run nhẹ, quả thực là muốn câu đi cái linh hồn nhỏ bé của Triệu Dận.
Hắn nghiến răng nghiến lợi bên tai nàng: "Nàng như vậy, là đang câu dẫn ta."
Đôi tay mềm mại nhỏ bé của A Chiêu nhẹ nhàng đặt trên eo hắn, nghịch ngợm cười: "Ta câu dẫn phu quân của ta, không thể sao?"
Triệu Dận rốt cuộc cũng nhịn không được, cúi người bắt lấy cái miệng nhỏ mê người kia.
Tay hắn cũng không có nhàn rỗi, thuận thế luồn và vạt áo, chui vào.
A Chiêu thở hổn hển một tiếng.
Nàng duỗi tay muốn đẩy hắn ra: "Giờ vẫn là buổi sáng......"
Triệu Dận buông ra một chút, đôi môi hai người vẫn chạm vào nhau.
"Cái lúc nàng gọi ta, sao không nghĩ tới giờ là buổi sáng?"
A Chiêu chột dạ không nói.
Triệu Dận hung hăng véo một cái vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-chu-khai-quai-sao/4599151/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.