Edit by Vân Hi
Tiêu Nghiên nhìn những người đó trong quảng trường, tựa hồ xem đến rất chuyên chú.
A Chiêu thấy thế cười cười, đứng dậy.
Cô tìm được một cô bé có mang phù hiệu màu đỏ: "Chào cô bé, chị có thể nhờ em giúp một việc được không?"
Hai phút sau, cô bé thắt hai bím tóc nhảy nhót đi tới trước mặt Tiêu Nghiên.
Trên tay em cầm một cái chong chóng lớn đang quay phần phật.
"Ca ca, cái này tặng cho anh!"
Tiêu Nghiên sửng sốt một chút: "Vì cái gì tặng cho anh?"
Cô bé nghiêng đầu nghĩ nghĩ, bởi đang trong thời kỳ thay răng, nói chuyện có chút lọt khí: "Bởi vì anh không hui."(*)
(*) Bởi cô bé này có lẽ bị mất hai chiếc răng cửa nên nói không rõ lắm nên lúc đầu nói là "因为你不开森" (Bởi vì anh không khai sâm).
Thật ra ý cô bé là không khai tâm tức là không vui.
"Sao em biết?" Tiêu Nghiên rất có hứng thú hỏi.
A Chiêu ở một bên nhìn hai người nói chuyện phiếm, Tiêu Nghiên có lẽ chính mình cũng không nhận ra sự thay đổi của mình.
Nếu là trước kia, hắn tuyệt đối không có hứng thú tán gẫu với một đứa nhỏ không quen biết lâu như vậy.
"Bởi vì ca ca, anh không có đi chơi, cũng không có cười."
Tiêu Nghiên nhìn chong chóng trong tay bé, cười cười: "Có phải có một chị buộc tóc đuôi ngựa bảo em qua đây?"
Cô bé kinh ngạc: "Sao anh biết......"
Nói đến một nửa, cô bé ý thức được mình lỡ lời, lè lưỡi, đem chong chóng nhét vào trong ngực Tiêu Nghiên, tung tăng nhảy nhót rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-chu-khai-quai-sao/4599097/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.