Edit by Vân Hi Cái thứ gọi là thánh sủng này, từ trước đến nay không vô duyên vô cớ được sinh ra. Ngay cả là Yến Vương, cũng là bởi Huệ Tông đã bỏ hơn hai mươi năm chân tình ra, cho nên cắt không được, buông cũng không xong. Huệ Tông liếc Bắc Định Vương một cái, nói: "Lần này trẫm tới, là muốn ngươi phối hợp với trẫm một chút." Sau nửa canh giờ, chiếc xe ngựa vải lam mới chậm rãi rời đi. Triệu Nghị vẫn ngồi ở chỗ kia, nhìn chiếc xe ngựa từ trong cung đi ra. "Vương gia, nhân thủ mà chúng ta sắp xếp không thể tiến vào Bắc Định Vương phủ......" Thuộc hạ có chút khó xử. Triệu Nghị cười lắc đầu: "Nếu người của ngươi cũng có thể đi vào, thì Bắc Định Vương phủ sừng sững mấy trăm năm không ngã của Đại Yến kia sẽ thành một chuyện đáng chê cười." Hắn uống một hơi cạn sạch ly rượu: "Đi thôi." Bắc Định Vương phủ. Triệu Nghị trong lòng nhắc lại bốn chữ này, trong ánh mắt tràn ngập ý tưởng nhất định phải có được. Một nhạc gia cường thế như vậy, chẳng phải là điều hắn mong muốn nhất sao? Chỉ tiếc, Bắc Định Vương không có nữ nhi thứ hai nào khác. Nhìn thấy quyền thế của Bắc Định Vương, hắn liền phải ủy khuất bản thân một chút, đem vị trí chính phi cho một nữ nhân thấp một chút. Triệu Nghị suy tính trong lòng rất tốt. Bắc Định Vương không thích Yến Vương, chuyện này cũng không phải là bí mật gì. Tình cảm phu thê Yến Vương không tốt cũng là sự thật được công nhận. Lần này Yến Vương xuống ngựa, Yến Vương phi mặc kệ có nguyên nhân gì mà phải vào lãnh cung, mang tội là sự thật. Bắc Định Vương luôn coi nàng như châu như báu, nữ nhi chịu tội, hắn đương nhiên là trách tội lên người Yến Vương. Lúc này, chỉ cần châm ngòi một chút...... Suy nghĩ trong đầu hắn lưu chuyển, đã tìm được kế sách. Một buổi trưa này. Đồ ăn đưa tới, là một tiểu thái giám có chút lạ mắt. Triệu Dận đang ở hậu viện, A Chiêu ngồi ở một chỗ nhìn tiểu thái giám mang cơm trưa ra. Những gì mà tên tiểu thái giám này lấy ra thực sự khiến nàng lắp bắp kinh hãi. Bát bảo vịt hoang, phật thủ kim cuốn, tơ vàng tô tước, đài sen đậu hủ...... Bày tận tám món chính, còn có một đĩa nho pha lê óng ánh. A Chiêu có chút sững sờ. Những đồ ăn này, không phải nàng chưa ăn qua. Lúc trước Yến Vương còn được sủng, thân phận như Tần Chiêu, cái thứ gì tốt mà chưa được hưởng? Chỉ là, giờ đã khác xưa. Đừng nói là người trong lãnh cung, ngay cả một hậu phi có địa vị thấp cũng chưa chắc đã có được mấy thứ này. Hay là, hôm nay, lương tâm Hòa Quý phi đột nhiên trỗi dậy? Nhìn thấy bộ dáng A Chiêu giật mình, tên tiểu thái giám kia có chút đắc ý cười cười, đè thấp giọng mà nói: "Chủ tử nhà ta nói, không đành lòng nhìn Vương phi ở bên trong lãnh cung chịu khổ. Cho nên tìm không ít biện pháp, mới để tiểu nhân mạo hiểm vào đây đưa ngài đồ ăn tốt hơn." A Chiêu nhíu mày: "Chủ tử ngươi là ai?" Tiểu thái giám nói nhỏ: "Chủ tử nhà ta cư nhiên là người thương tiếc Vương phi, về phần ai, tiểu nhân không dám nhắc đến." Nói xong, hắn quay người rời đi. Vừa đúng lúc, Triệu Dận từ hậu viện đi sang. Nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn thì kinh ngạc: "Hôm nay Hòa Quý phi làm người à?" A Chiêu: "......" Thật trùng hợp, ta lúc đầu cũng nghĩ như vậy. Nàng lắc đầu: "Vừa có một tên tiểu thái giám đưa đến, hẳn không phải Hòa Quý phi. Nhưng mà cũng không biết là ai." Nàng nhìn cái bàn muôn màu sắc thái rực rỡ, tâm bắt đầu động, nhưng vẫn không có hành động gì. Triệu Dận nhìn thấy ánh mắt thèm thuồng nhìn đồ ăn của nàng, chỉ cảm thấy đáng yêu chết mất. Từ khi hai người công khai quan hệ, hắn càng nhìn Vương phi của mình thì lại càng thích. Cũng không biết mình trước kia tàn nhẫn như thế nào lại chiến tranh lạnh với nàng ấy tận hai năm?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]