Nhậm Cảnh Lâm bị cha mẹ bỏ rơi ngay lúc mới sinh, nói thẳng ra chính là trở thành trẻ mồ côi. Ai mà biết được hắn sinh ra vào ngày nào, dựa theo tháng sinh, ông nội Xương đi xem phong thủy, quyết định chọn lấy một ngày gần với ngày nhận nuôi hắn nhất.
Sinh thần của Xương An Diệp cách Nhậm Cảnh Lâm non nửa năm, Xương An Diệp sinh vào mùa hè thì Nhậm Cảnh Lâm lại vào cuối mùa đông, đã qua từ tám đời nào rồi. Nhưng lúc đó nguyên chủ vẫn còn sống, Xương An Diệp vẫn chưa đến đây. Cho nên bữa tiệc ông nội Xương chuẩn bị cho nguyên chủ lại bị cậu ta mặc kệ, đem tiền đến mấy chỗ ăn chơi đàn đúm cùng với đám bạn tồi ở trung học cũ.
Có lẽ là lần này cũng là sinh thần khiến ông nội Xương nhớ ra chuyện này, liền đem Xương An Diệp nhìn đến kim đâm đầy người. Xương An Diệp miễn cưỡng cười ngượng, cười đến cứng đơ cả mồm.
Xương An Diệp: "..." Tự dưng lại phải hứng chịu lỗi lầm không phải mình gây ra.
Nhậm Cảnh Lâm mới 15 nhưng khí chất trên người lại chững chạc và trưởng thành hơn rất nhiều, lại còn cao nữa, khuôn mặt như tạc, ánh mắt lại sắc bén, vận thêm một thân tây trang đen đóng cúc đến tận trên cùng, vừa đẹp trai, soái khí lại có chút thanh lãnh, nghiêm túc.
Xương An Diệp nhìn đến ngây người. Á á á hắn mới 15 thôi mà đã yêu nghiệt như này, đợi thêm 5,6 năm nữa có phải là đẹp trai đến banh nóc không. Xương An Diệp chép môi, thiếu điều nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-chinh-khong-voi-sao-ta-phai-voi/1024420/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.