Đông Triêu Duẫn an toạ trên long ỷ, ánh mắt đảo qua một vòng, cuối cùng lại dừng trước Giang Uẫn.
Giang Uẫn hôm nay vẫn một vẻ thanh cao chính trực, hắn đúng lúc nhìn lên.
Bốn mắt nhìn nhau, không ai nhường ai, tưởng chừng như sẽ diễn ra một trận toé lửa. Ai ngờ, Đông Triêu Duẫn lại quay đi, mỉm cười nói với mọi người:
" Hôm qua, ta đã nói chuyện với thái hậu."
Giang Uẫn trong nháy mắt khựng lại.
" Nói rằng ta đã có người trong lòng." Đông Triêu Duẫn cười đến vui vẻ.
Cái khuôn mặt này lọt vào trong mắt Giang Uẫn quả nhiên là đáng hận vạn phần.
" Bệ hạ, Hỗ Lỗ giờ không yên, Phiên vương ngày càng ngông cuồng, ngạo mạn, chính là không để Đông Hoàng ta vào mắt. Theo tình báo, gã còn mấy lần vượt biên, bắt dân nữ nhà lành, vô duyên vô cớ gây sự, đây chính là muốn gây chiến với ta. Xin bệ hạ xử lý việc này."
Đông Triêu Duẫn nhướn mày: " Vậy sao?? Tin tức của thừa tướng cũng nhanh nhạy thật."
Giang Uẫn liếc nhìn Đông Triêu Duẫn, rất nhanh liền cụp mắt. Không rõ tâm tư.
Đông Triêu Duẫn ra lệnh cho Lý Vấn lập tức đem quân đến biên cương xem xét tình hình. Sau đó trong thời gian ngắn nhất, lập tức dâng tấu trở lại.
Nhẹ nhàng cho qua chuyện này, Đông Triêu Duẫn mấy lần muốn nói về việc tính hướng của bản thân để sau này đỡ phải tuyển tú làm gì cho mệt nhưng khổ nỗi 5 lần 7 lượt Giang Uẫn đều xen ngang. Lấy ra bộn bề lý do để chặn họng hắn.
Đông Triêu Duẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-chinh-khong-voi-sao-ta-phai-voi/1024403/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.