Đông Triêu Duẫn nhìn Giang Uẫn bị băng bó khắp người, trong lòng lại một lần nữa thở dài.
" Ngươi nói xem, trẫm sẽ giải quyết giúp ngươi."
Giang Uẫn nhìn hắn, cười đùa một tiếng: " Chuyện mất mặt như vậy, sao có thể để bệ hạ lo lắng được."
Đông Triêu Duẫn cũng chẳng muốn quan tâm Giang Uẫn làm trò mèo gì mà ra nông nỗi này. Dặn dò vài câu nghỉ ngơi cho tốt rồi rời đi.
Xương An Diệp trải ra màn một tờ giấy, viết lại những vấn đề mình đắn đo rồi sâu lại thành một chuỗi. Nhưng không hiểu sao vẫn thấy thiếu thiếu một cái gì đó.
" Làm gì vậy??" Đông Triêu Duẫn ôm lấy y từ phía sau, cái cằm đặt lên vai y, cọ cọ mấy cái.
Xương An Diệp bị cọ ngứa, dùng khửu tay đẩy hắn ra. Đông Triêu Duẫn lại nhất quyết không buông, càng ôm càng chặt.
Xương An Diệp đành mặc kệ hắn ôm.
" Vẫn nghĩ chuyện hôm đó?!"
Sau khi về cung, Xương An Diệp đem chuyện Giang Uẫn muốn bắt mình cho hắn nghe, Đông Triêu Duẫn giận sôi máu, còn đập vỡ một cái bàn. Quả là khủng bố. Xương An Diệp phải an ủi mãi mới xong.
Giang Uẫn chức cao chọng vọng, thế lực của hắn cũng không nhỏ, bây giờ trở mặt với hắn chẳng khác nào là tự chặt chân mình.
Vì thế khi thấy Gianh Uẫn, Đông Triêu Duẫn vẫn một vẻ trẫm-ái khanh nồng thắm sự giả dối.
" Ngươi nói xem. Hôm đó ta với Ngữ Hoà Điệp bị hắc y nhân của Giang Uẫn đuổi, nhưng người hắn muốn bắt rõ ràng là ta nên ta đã đánh lạc hướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-chinh-khong-voi-sao-ta-phai-voi/1024401/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.