Xương An Diệp nhìn xuống biển, lặng như tờ. Cậu chẹp môi, rõ ràng là vừa thấy.
Cư Đồ Tích bỗng kéo cậu lại, một ánh sáng loé lên, có cái gì đó to bự lao lên từ mặt nước. Chấn động cả con thuyền.
Tổ lớn lượn quanh bầu trời.
" Hỗn độn." Cư Đồ Tích kéo Xương An Diệp quay trở lại vào trong, hắn nhanh chóng kết nối với mặt đất.
Xương An Diệp vung tay, tạo kết giới băng mọc lên bảo vệ mọi người bên trong.
Hỗn độn cũng thuộc đám cổ đại hung thần, hình dáng mập tròn lông lốc, cái cánh thịt ngắn cũn nhưng vẫn gắng sức mang thân thể ục ịch bay lượn trên nền trời đen, sáu cái chân được một mẩu, nó không có mặt, chỉ là một đống thịt bầy nhầy. Nhìn có vẻ ghê sợ.
Nó bỗng dưng há cái miệng nhơ nhuốc, có vẻ như là đang cười với mọi người.
Cảnh tượng này đánh thẳng vào mắt Xương An Diệp, làm cậu hết hồn. Ám ảnh vãi ~~~
Nó lấy thân hình béo tròn đâm vào khoang thuyền, rầm rầm như cố húc thuyền đổ. Húc một cái lại " nghé" cười một tiếng man rợ.
Xương An Diệp ôm trái tim. Cậu đang nhìn cảnh gì vậy trời. Cậu sẽ không ngủ được mất.
Xương An Diệp thu kết giới, tay nắm chặt rồi thả long, vạn tiễn băng đao xuất hiện trên trời.
Mọi người đều được một phen há hốc.
Mỗi một mũi nhắm đến, Hỗn Độn đều nghiêng cái người của nó né tránh, không biết nó có nhìn thấy không nhưng nó đang hướng thẳng đến chỗ Xương An Diệp.
Xương An Diệp đập một cái, núi băng mọc lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-chinh-khong-voi-sao-ta-phai-voi/1024382/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.