Bà mối cùng hạ nhân đều bị Mục Giản đuổi ra ngoài, Xương An Diệp mệt đến rã rời, y nằm phịch xuống giường, lăn qua lăn lại, sau đó lại nằm im như chết, không muốn nhúc nhích.
Mục Giản đi qua bế y lên, Xương An Diệp bất ngờ kêu một tiếng, bám víu cổ hắn. Mục Giản đem rượi giao bôi đưa cho y, uống xong liền gấp gáp ấn người lên trên bàn, dùng sức mà hôn. Xương An Diệp giữ hắn: “ Ngươi chậm đã…”
“ Nương tử…” Mục Giản ôm Xương An Diệp nỉ non. Ngày hôm nay cuối cùng cũng đã đến. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ rằng bản thân sẽ có ngày này, có người mà hắn luôn mong chờ, yêu thương và muốn bảo vệ cả đời.
Xương An Diệp bị gọi đỏ mặt. Cả người thoáng chóc nóng rực, có chút ngại ngùng đẩy hắn: “ Ngươi đừng nháo, mau đi xuống cho ta.”
Mục Giản hôn khắp mặt y, thanh âm y phục bị xé rách vang lên, Xương An Diệp trợn tròn mắt, hỉ phục đỏ chói tơi tả rơi trên mặt đất. Thân thể trắng nõn múp múp trực tiếp tiếp xúc với không khí.
Mục Giản áp trên người Xương An Diệp, đầu lưỡi lướt qua chiếc cổ trắng nõn, chạy dọc đến hai điểm hồng nhạt trước ngực y, nhẹ nhàng cắn cắn. Xương An Diệp rên lên một tiếng, lại sợ tiếng mình quá to, liền lấy tay che miệng, mơ màng nhìn hắn.
“ Ân..” Xương An Diệp run rẩy. Mỗi nơi Mục Giản chạm qua đều nóng như lửa đốt. Nơi cổ họng không khống chế được tràn ra một tiếng thở dốc. khoái cảm xâm nhập toàn thân, ngay cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-chinh-khong-voi-sao-ta-phai-voi/1024370/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.